Chương trước
Chương sau
“Gia Gia! Xông lên!”
Kiều Nam Gia sửng sốt một chút, trong nháy mắt khi tiếng súng phát lệnh vang lên, cô cảm nhận được hai bên người có tiếng xé gió, các nữ sinh đón gió chạy như điên, giống như chú ngựa hoang thoát cương điên cuồng chạy về phía trước.
Cô cũng nhanh chóng xuất phát, đón gió chạy về phía trước như chú ngựa thoát cương, ngựa non.

Nhưng vừa mới chạy được mấy mét đã bị cho hít bụi, có thể nói chưa kịp làm gì mà đã chết tâm.
Kiều Nam Gia sâu sắc nhận thấy rằng, sau trận đấu này cô chỉ có thể đội quần đến trường một thời gian.
Thư Ấu cùng một vài nữ sinh chạy bên ngoài đuổi theo Kiều Nam Gia, “Nam Gia ơi! Cũng chỉ là đại hội giao lưu tình hữu nghị thôi, chỉ cần chạy về tới đích là đã tốt lắm rồi!”
Kiều Nam Gia đang thở hồng hộc cảm thấy dở khóc dở cười.
Cô biết thể lực ngựa non của mình không có cách nào giành được thứ hạng cao, không ngờ mọi người cũng cùng chung suy nghĩ với cô nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều!!
Tiểu tiên nữ yếu đuối mỏng manh Phương Mạn Mạn cũng đang chạy một cách chậm rãi, thể lực một chín một mười với Kiều Nam Gia, hai con gà yếu ớt dần kéo dãn khoảng cách với nhóm ngựa hoang kia. Hai người đều lén lút nhìn đối phương một cái, ai cũng không muốn là người về đích cuối cùng, không sợ bắp chân run lẩy bẩy, cố gắng dùng hết sức lực chạy về phía trước.
Có lẽ là bởi vì cổ vũ lẫn nhau nên tốc độ của hai người bất giác nhanh dần lên, chốc lát đã đuổi kịp người chạy thứ ba từ dưới lên.
Đầu óc Kiều Nam Gia trống rỗng.
Hai chân cô giống như có thêm động cơ, nếu giờ phút này cô còn chút tỉnh táo, chắc hẳn đôi chân này sẽ tự động dừng lại để thở ra mấy hơi.
Tiếng cổ vũ của các nam sinh, nữ sinh đan xen hô lên liên tiếp.
“Nam Gia, Nam Gia! Nam Gia cố lên!”
“Mạn Mạn cố lên! Cậu tuyệt vời nhất!”
“Nam Gia cố lên! Kiên trì chính là thắng lợi!”
“Mạn Mạn cố lên! Cậu luôn đứng nhất trong lòng tôi!”

Chắc là bởi vì bên này cổ vũ quá náo nhiệt, trên sân thể dục, thầy cô và các học sinh dồn dập đánh giá xung quanh, rốt cuộc cũng biết rõ mọi người đang hô hào cho ai.
Lục Tiểu Đồng ngồi trên khán đài nhìn thấy hết mọi chuyện, mắt thấy đã chạy được nửa đường đua mà Kiều Nam Gia và Phương Mạn Mạn đang tranh giành vị trí đứng đầu từ dưới đếm lên.
Cô bĩu môi, “Hèn chi không năm nào chịu tham gia đại hội, quá mất mặt.”
Lớp trưởng nâng mắt kính, nhíu mày nhìn thoáng qua Lục Tiểu Đồng, “Tớ đi cổ vũ cho Nam Gia đây.”
“Tớ đi nữa.”
“Tớ sẽ đem theo mấy thanh socola cho cậu ấy.”
Bên cạnh không còn ai, Lục Tiểu Đồng lẻ loi ngồi trên khán đài không muốn rời đi cũng không được.
Lúc này, Chu Ngôn Quân cũng đang ngồi trên khán đài xem náo nhiệt.
Nhìn bộ dáng chạy chậm như rùa của Kiều Nam Gia đặc biệt đáng yêu. Tuy rằng với thẩm mĩ của cậu thì tuýp người mỏng manh yếu đuối nói chuyện nhỏ nhẹ như Phương Mạn Mạn sẽ hợp gu hơn, nhưng mà, trong đợt thi đấu này, cậu đặc biệt đánh giá cao sự cứng cỏi của Kiều Nam Gia.
Chu Ngôn Quân chăm chú quan sát từng chi tiết một.
Vào lúc xuất phát, Kiều Nam Gia không hề có tư thế sẵn sàng ra trận, bắp chân cũng không có sử dụng lực. Rõ ràng nhìn rất giống một người hoạt bát năng động, nhưng lại là kiểu người giống Phương Mạn Mạn, mỏng manh trước gió.
Trận đấu này thật sự rất thú vị.
Đáng tiếc bây giờ Bách Nhiên phải đi thi đấu không xem được, cậu cũng đã đi xuống sân chuẩn bị mất rồi.
Hiện tại Bách Nhiên đang đứng ở cuối đường đua chờ tới hạng mục thi đấu của mình.
Đám người đứng xung quanh cậu không dám hó hé tham gia náo nhiệt, chỉ có thể nhích ra xa Bách Nhiên nhỏ giọng cổ vũ, để lại cho cậu một chỗ trống yên tĩnh, cũng vừa vặn quan sát được toàn cảnh đường đua của các nữ sinh.
Chu Ngôn Quân đột nhiên thấy hơi tiếc nuối, đứng ở góc độ của Bách Nhiên chắc chắn nhìn trận đấu sẽ thú vị hơn, nhưng lúc này xuống dưới đó thì không còn kịp nữa.
Đúng là một trận đá gà hấp dẫn!
Chu Ngôn Quân nghĩ.
… Nếu để Kiều Nam Gia biết Chu Ngôn Quân so sánh cô như vậy thì chắc chắn cô sẽ ghi hận Chu Ngôn Quân nhiều năm.

Phía bên kia, hạng mục 400m đang bước vào giai đoạn cao trào.
Còn lại chưa đến nửa đường đua, các nữ sinh top đầu đã bắt đầu tăng tốc, Kiều Nam Gia cũng đang chạy như điên —— điên theo định nghĩa riêng của cô.
Các bạn họ vây xem cũng đang rất vui vẻ.
“Lần đầu tiên thấy bạn học Kiều chạy nhanh như vậy đó.”
“Đúng vậy đúng vậy, trước kia tớ còn cho rằng cậu ấy không biết chạy là gì nữa là.”
“Đúng là làm người ta cảm động.”
Bọn họ giống như đàn gà mẹ nhìn gà con lần đầu tiên chạy như bay, chỉ muốn liều mạng cổ vũ cho cô.
Kiều Nam Gia vẫn đang nỗ lực đua với Phương Mạn Mạn, ai cũng không muốn thua.
Một người thở hồng hộc, một người a hi hi, ánh mặt trời chói chang làm gương mặt nhỏ của hai cô gái đỏ bừng.
Đột nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Nữ sinh ở vị trí đầu tiên đang chạy thì bỗng nhiên chân bị chuột rút, té ngã xuống đường đua.
Các nữ sinh phía sau đang chạy rất gần, tình huống xảy ra bất ngờ không kịp né tránh, vậy nên cuộc chạy đua hấp dẫn bỗng thành ván bài domino, từng người lần lượt ngã xuống.
Những người té ngã không có ai bị thương, chỉ là bị ngã đến ngây người, cứ nằm im không chịu đứng dậy.
Mắt thấy còn chưa đến 50m đã kết thúc chặng đua.
Bởi vì Kiều Nam Gia và Phương Mạn Mạn chạy rất chậm, cách nhóm top đầu một đoạn đường khá dài, hai người trơ mắt nhìn từng người vấp lên nhau ngã xuống, tốc độ chân dần chậm lại, không biết phải làm sao.
Nếu lại đó đỡ họ đứng lên thì có hơi dư thừa, bởi vì bọn họ cũng đang tự mình đứng dậy.
Vậy, tiếp theo phải làm gì đây?
Ngay lúc này, bên cạnh tuyền đến tiếng gào thét của mọi người.
“Kiều Nam Gia, không có giao lưu hữu nghị gì nữa, cậu mau chạy về đích cho tôi! Nhanh chân lên!!”
“Điểm thưởng của ban chúng ta nhờ vào cậu hết đó!”
“Cậu chạy chậm như vậy làm gì, tăng tốc đi Nam Gia ơi ——” Giọng vịt đực khàn khàn của lớp trưởng không ngừng gào lên.
Kiều Nam Gia còn chưa kịp phản ứng thì Phương Mạn Mạn đứng bên cạnh đã chạy đi như một cơn gió, vọt nhanh về phía trước. Kiều Nam Gia nhìn đến trợn mắt há mồm.
—— Từ khi nào mà Phương Mạn Mạn lại chạy nhanh như vậy chứ?!
Mắt thấy mấy người phía sau sắp lên dây cót, Kiều Nam Gia vội vàng tăng tốc, lao thẳng về đích.
Cô vậy mà đã chạy vượt qua Phương Mạn Mạn!
Cô đang lao về đích!
Không biết do thế lực nào nhưng bây giờ trong mắt Kiều Nam Gia chỉ còn lại sợi dây ruy băng đỏ trước mắt. Cô chưa bao giờ hưởng thụ qua mùi vị chiến thắng của đại hội thể thao, nhưng hôm nay, rốt cuộc, cô, cũng có cơ hội trải nghiệm một lần!
“A, nữ sinh đứng nhất ban nãy đuổi sát theo rồi!”
“Áp sát rồi, áp sát rồi!”
“Ngang rồi, ngang rồi!”
Kiều Nam Gia có lòng nhưng lực không đủ, khoé mắt nhìn thấy nữ sinh kia đang vọt nhanh lướt qua cô, trở thành người chạy đứng nhất lần nữa.
Đồng thời nhìn thấy Phương Mạn Mạn phía sau đột nhiên hơi lảo đảo, Kiều Nam Gia chọn đánh cược một phen, đổi hướng chạy sang trước mặt Phương Mạn Mạn.
Phía sau lưng chịu một lực đánh mạnh, Kiều Nam Gia trượt chân, lấy tư thế té ngã chạm vào dây ruy băng đỏ.
Dây ruy băng đỏ trong mắt cô quay mòng mòng, cô còn nhìn thấy bầu trời xanh thẳm đột nhiên biến mất, thay vào đó là một cái áo ngắn tay màu trắng rộng thùng thình, màu trắng ngày càng gần nhưng cô không biết làm cách nào để dừng lại, đỉnh đầu va mạnh vào số 0233 cực kỳ chói mắt.
“Bang” một tiếng, bên tai lập tức vang lên âm thanh suýt xoa của mọi người.
Cùng với tiếng rên khe khẽ trên đỉnh đầu.
Và tiếng thét chói tai từ xa của Thư Ấu.

Kiều Nam Gia vận động quá sức, cả người đau nhức mơ mơ màng màng, những chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn không biết gì.
Hai chân như bị đứt dây thần kinh cảm giác, được bạn cùng lớp đỡ về khán đài.
Có người lấy nước cho cô, có người đưa cô gói Snickers, Thư Ấu đấm bóp vai cho cô, nhìn cô bây giờ rất giống một người anh hùng quay về quê hương.
Nói giỡn, cô không phải anh hùng thì còn ai được nữa.
Kiều Nam Gia giành được hạng nhất hạng mục 400m vòng sơ khảo! Dù việc chiến thắng trong trận chung kết còn quá gian nan, nhưng ban 3 đã vô cùng vui mừng.
Kiều Nam Gia ăn hai gói Snickers, hai thanh socola xen lẫn vị caramel ngọt ngào béo ngậy, tinh thần vô cùng thoả mãn, rốt cuộc cũng sống lại rồi.
Cô chậm rãi hít vào thở ra vài lần.
Loa trường thông báo kết quả vòng sơ khảo hạng mục chạy đường dài của nam sinh lớp 11.
“Hạng nhất, Phạm Du ban 6; hạng nhì, Bách Nhiên ban 9; hạng ba,...”
Kiều Nam Gia một bên xoa bóp chân, một bên sửng sốt nghe công bố xếp hạng.
Lạ thật.
Không phải Bách Nhiên học thể dục rất giỏi sao, sao chỉ được hạng nhì vậy chứ?

Cùng ngày.
Trên diễn đàn trường học lan truyền rộng rãi đại nạn trời giáng của Bách Nhiên, nữ sinh được hạng nhất hạng mục 400m nào đó y như sói đói lao vào Bách Nhiên, làm cậu bị thương trước khi thi đấu nhưng cậu vẫn đẹp trai ngất ngưởng cắn răng hoàn thành chặng đường đua của mình.
Bách Nhiên đúng thật là cắn răng thi đấu cho xong.
Không phải bởi vì đầu gối bị đau, mà là bị chọc tức.
Chu Ngôn Quân vì chuyện này đã trêu chọc Bách Nhiên vài ngày sau đó.
Đồng thời, ở bên này, Thư Ấu cũng nhiều lần lấy chuyện động trời này đem ra bàn tán, xứng danh cho Kiều Nam Gia là người đầu tiên “tiếp xúc thân mật” với Bách Nhiên.
Kiều Nam Gia không có chút ký ức nào về chuyện này, cũng không cố gắng tìm hiểu mà là quăn bỏ ra sau đầu, vui vẻ mang về giải thưởng của người về nhất.
Hôm nay cô là người xuất sắc nhất đó nha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.