Không đề cập đến việc X đã bị sốc như thế nào, chỉ nói Cố Bạch Thanh nghe nói Quý Việt đã thoát ế và muốn mời họ ăn trưa, cả người đều trong trạng thái ngơ ngác.
Tại sao chỉ sau một buổi sáng giả làm trà xanh mà Quý Việt đã thoát khỏi hàng ngũ chó độc thân rồi?
Đôi mắt hạnh của Cố Bạch Thanh mở to đầy bối rối, vừa đi theo Quý Việt vừa kéo góc áo Giang Hòa bên cạnh, "Cậu nói xem mình có nghe nhầm không?"
Giang Hòa cũng rất ngạc nhiên, cậu chàng đẩy gọng kính, bình tĩnh nói: "Chắc là... không, sáng nay cậu đã nói gì với anh Quý, sao tiến triển của họ nhanh như vậy?"
Rõ ràng hôm qua còn chưa có gì.
Cố Bạch Thanh đương nhiên không biết.
Hôm nay cậu ta chỉ muốn hai người hiểu lầm một chút, để hai người đừng nhanh chóng ở bên nhau, cậu ta vẫn chưa điều tra rõ chuyện gì đã xảy ra với Tưởng Vưu trước đây.
Nếu chỉ là một số thí nghiệm về pheromone thì không sao, nhưng cậu ta biết có nhiều thí nghiệm trong số đó liên quan đến tính công kích, nếu Tưởng Vưu từng tiếp xúc với những thứ này...
Nào ngờ chưa kịp điều tra rõ ràng, hai người đã ở bên nhau rồi.
Địa điểm ăn trưa của bốn người là quán lẩu mới mở ở con hẻm phía sau trường, Quý Việt đã hỏi thăm Tôn Hậu, hương vị cũng không tệ, vì vậy vừa tan học Quý Việt đã dẫn ba người còn lại đến thẳng quán lẩu, đúng lúc giờ ăn, tầng một chật kín người, họ phải đợi mười phút mới có bàn trống cho bốn người.
Cố Bạch Thanh đang có tâm sự, đi theo mọi người ngồi vào bàn như hồn ma.
Trước khi về nước, rất nhiều người mà cậu ta điều tra tầng thí nghiệm số 2 đã phát bệnh, có tự làm hại bản thân, có tự ngược đãi mình.., hiện họ vẫn đang được điều trị trong bệnh viện.
Rốt cuộc Tưởng Vưu đã từng bị thí nghiệm ở tầng nào...
Giang Hòa ngồi bên cạnh nhìn thấy, nhíu mày, vỗ vào cánh tay Cố Bạch Thanh, "Đừng cắn nữa, bẩn."
Lam Vân Kiệt thấy Giang Hòa thân thiết với Omega như vậy, trong lòng chua xót, ôi, con trai ngoan sắp bị Omega cướp mất rồi sao?
Quý Việt không quan tâm mấy người này đang nghĩ gì, hắn đang vui vẻ trò chuyện với bạn trai của mình.
【jy: Bây giờ anh đang ăn cơm với Lam Vân Kiệt, hẻm sau trường có mở một quán lẩu, thử xem có ngon không, nếu ngon lần sau sẽ dẫn em đến ăn.】
【yq: Ừm.】
【yq: Mong chờ quá đi~】
【jy: Còn em? Có muốn ăn gì không?】
【yq: Đang ăn thức ăn dinh dưỡng nhanh.】
Thức ăn dinh dưỡng nhanh là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng dành cho Omega không có cảm giác thèm ăn trong thời kỳ phát tình, để đảm bảo lượng dinh dưỡng và năng lượng cơ thể nạp vào mỗi ngày, giống như nước, không màu không vị.
Mặc dù Quý Việt chưa từng trải qua cảm giác khó chịu của Omega trong kỳ sinh lý, nhưng kỳ mẫn cảm của Alpha cũng sẽ có cảm giác chán ăn, tinh thần mệt mỏi, nghe nói kỳ sinh lý của Omega còn khó chịu hơn gấp đôi kỳ mẫn cảm của Alpha.
Quý Việt có chút xót xa, nếu bây giờ Tưởng Vưu ở trước mặt mình, Quý Việt nhất định sẽ lao tới ôm lấy Omega, nâng niu yêu thương cậu.
【yq: Em đã soạn xong các câu hỏi sai của anh rồi, lát nữa ăn xong anh xem nhé.】
【yq: Cái nào không hiểu thì tối gọi video giảng cho anh.】
Ngay cả khi đang trong thời kỳ phát tình, Omega cũng không quên thúc giục Quý Việt học tập.
Quý Việt:...
Quý Việt xoa mặt, kiên cường trả lời Omega, Omega đã cố gắng thúc giục như vậy, làm sao hắn có thể không cố gắng? Vì để thi đỗ vào cùng một trường với Omega của mình, Quý Việt quyết định liều mạng.
"Ồ, cuối cùng anh Quý cũng chịu ngẩng đầu lên rồi."
Lúc này, nồi lẩu cay đã sôi sùng sục, thịt cừu tươi và măng non lật qua lật lại trong nồi, hương thơm của lẩu lan tỏa trong không khí, tràn ngập chóp mũi, khiến người ta thèm thuồng.
Quý Việt ngẩng đầu nhìn Cố Bạch Thanh, thở dài bất lực, trong mắt lộ ra năm phần đắc ý, năm phần khinh bỉ, "Mày không hiểu đâu, đây có lẽ là phiền não ngọt ngào của việc có người yêu."
Một câu nói sát thương không lớn, nhưng tính xúc phạm cực mạnh.
"Anh Quý, thủ hạ lưu tình chút đi." Lam Vân Kiệt chỉ thuận miệng nói một câu, cậu ta gắp một miếng thịt cừu trong nồi, nhúng vào chén nước chấm mè, ăn một cách thỏa mãn.
Để Giang Hòa có thể ăn lẩu ngon lành, Cố Bạch Thanh lấy dây thun và kẹp tóc từ trong túi ra, kẹp tóc mái của Giang Hòa ra sau, tháo kính xuống.
Giang Hòa thích ăn cay nhưng không ăn được cay lắm, cậu chàng không trả lời Quý Việt, cúi đầu ăn măng, đôi mắt đào hoa đa tình bị cay đến chảy nước mắt, hai má đỏ bừng, khiến người ta thương xót.
Lam Vân Kiệt không ít lần nhìn thấy Giang Hòa như vậy, thấy Giang Hòa ăn đến đáng thương, cũng không quan tâm đến ăn uống nữa, vừa bảo nhân viên phục vụ mang lên mấy chai sữa chua vừa đưa giấy cho Giang Hòa.
Quý Việt chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Cố Bạch Thanh cô đơn một mình, trong mắt tràn đầy thương hại, "À, thì ra chỉ có một mình mày lẻ loi."
Cố Bạch Thanh:...
Mình không nên quan tâm đến chuyện vớ vẩn của Quý Việt!
Cố Bạch Thanh nhìn Quý Việt cười như không cười: "Anh Quý, vui vẻ vậy sao?"
Quý Việt gật đầu không chút chột dạ.
Cố Bạch Thanh muốn Quý Việt đừng đắc ý quá, kẻo sau này khóc lóc thì mất mặt lắm, nhưng lời đến miệng lại dừng lại.
Nếu Tưởng Vưu không giống như cậu ta đoán, vậy thì mọi chuyện đều tốt đẹp, bây giờ nói ra chỉ khiến Quý Việt lo lắng theo.
Cố Bạch Thanh trừng mắt nhìn Quý Việt, gắp một miếng thịt cừu nhét vào miệng.
Quý Việt khó hiểu, coi như Cố Bạch Thanh đang ghen tị.
*****
"Số 03 đâu?" Một Beta mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, vừa thờ ơ chỉnh găng tay cao su dùng một lần, vừa ngẩng đầu nhìn bức tường trước mặt.
Trên tường treo một chiếc máy tính đang phát video giám sát của tất cả các phòng, từ nhà vệ sinh đến phòng ngủ, từ hành lang đến sân thượng bên ngoài, mọi nơi đều có thể nhìn thấy trong hệ thống giám sát này.
Đây là phòng điều khiển trung tâm của tầng thí nghiệm số 2.
Beta vừa dứt lời, một màn hình nhỏ trên màn hình phóng to.
Đó là một Omega nhỏ bé cuộn tròn trong góc nhà vệ sinh, chỉ khoảng bốn năm tuổi.
Mái tóc đen mềm mại ướt đẫm mồ hôi, tóc mái dính vào trán, đứa nhỏ co rúm lại ở đó không nhúc nhích, hơi thở đều đều, như thể đang ngủ rất say.
Đột nhiên, camera trong nhà vệ sinh nhấp nháy đèn đỏ, sau một tiếng xẹt, đứa nhỏ nghe thấy âm thanh phát ra từ camera.
"03, xin nhanh chóng trở lại giường."
"03, xin nhanh chóng trở lại giường."
Giọng nói điện tử vô cảm vang lên bên tai, đứa nhỏ rùng mình theo bản năng, mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách không hề có chút sợ hãi hay hoảng sợ nào, nó đứng dậy, đi chân trần ra khỏi nhà vệ sinh.
Trong phòng ngủ trống không, chỉ có một chiếc giường.
Đứa nhỏ trèo lên giường, miễn cưỡng làm theo mệnh lệnh trong camera giám sát.
Ngày mai lại bị tiêm rồi.
Trốn trong nhà vệ sinh cũng bị phát hiện.
Tại sao? Rõ ràng ở nhà khi nó trốn trong nhà vệ sinh, không ai tìm được nó.
Đứa nhỏ vô cùng khó hiểu.
Nó không muốn bị tiêm, nó sợ đau.
Nhưng nó đã bị tìm thấy.
...
Không khí tràn ngập mùi nhai bách mát lạnh xen lẫn một chút ngọt ngào, cửa sổ đóng chặt, không lọt ra được chút mùi ngoài.
Omega trên giường như vừa được vớt lên từ dưới nước, mồ hôi nhễ nhại, ga trải giường và chăn đều ướt sũng, cậu cau mày, dường như đang gặp một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy, đột nhiên, Omega mở mắt ra, đột ngột ngồi dậy, thở hổn hển.
Dần dần hơi thở trở nên đều đặn.
【Sao vậy?】 Tưởng Kỳ trong tiềm thức đột nhiên tỉnh dậy, cậu sờ sờ trái tim đang đập nhanh, mở miệng hỏi Tưởng Vưu.
Omega cúi đầu liếc nhìn thời gian, bây giờ là hai giờ chiều, quả nhiên ngủ nhiều dễ gặp ác mộng.
【Không sao, ngủ nhiều quá.】
Tưởng Kỳ ngáp một cái,【Ồ, vậy đừng ngủ nữa, giúp tôi xử lý công việc một chút đi, tối còn phải trò chuyện với siêu đáng yêu, không có thời gian làm.】
Tưởng Vưu hơi mất tập trung, nghe Tưởng Kỳ nói vậy, gật đầu, "Ừm."
Có người thay mình xử lý công việc, Tưởng Kỳ vui vẻ thoải mái, khi cậu tỉnh lại lần nữa, Tưởng Vưu đã bắt đầu sắp xếp lại bài tập của Quý Việt trong hai ngày qua.
Tưởng Kỳ nằm trên chiếc giường trong tiềm thức, nhìn Tưởng Vưu tỉ mỉ phác thảo các dạng bài tập mà siêu đáng yêu sắp sửa tập trung vượt qua, đột nhiên nhớ tới những lời Tưởng Kỳ đã nói trước đó.
【Tưởng Vưu, tại sao trước đây cậu nói dù cậu biến mất, tôi cũng sẽ không biến mất?】
Cây bút trong tay Tưởng Vưu khựng lại, sau một lúc lại tiếp tục phác thảo trên tờ giấy.
"Nghĩa đen."
Tưởng Kỳ nhíu mày, "Nghĩa đen là gì?"
Tưởng Vưu thở dài, bất lực, "Tại sao đơn giản như vậy mà cậu không hiểu? Hai chúng ta là một người, không có ưu tiên, cậu hiểu không?"
Không có ưu tiên?
Tưởng Kỳ sững sờ:【Không phải cậu là nhân cách chính sao?】
Tưởng Vưu lắc đầu, "Tôi là nhân cách chính, cậu cũng vậy."
Tưởng Kỳ còn muốn hỏi thêm, nhưng Tưởng Vưu không trả lời nữa.
"Có nói cậu cũng chỉ hiểu sơ sơ, đừng nghĩ nữa, cậu chỉ cần biết cậu sẽ không biến mất là được."
Tưởng Kỳ cảm thấy trí thông minh của mình bị xúc phạm, nhưng cậu biết Tưởng Vưu sẽ không trả lời cậu nữa.
Tưởng Kỳ cũng không nghĩ nữa, dù sao Tưởng Vưu cũng sẽ không hại mình.
Tưởng Kỳ biết mình sẽ không biến mất, tâm trạng rất tốt, tâm trạng tốt thì lại nghĩ đến bạn trai đáng yêu của mình.
【Này, Tưởng Vưu, cậu nói xem bây giờ siêu đáng yêu đang làm gì nhỉ?】
Tưởng Vưu cũng muốn biết.
Bây giờ cậu rất nhớ Quý Việt.
Giấc mơ ban nãy khiến tâm trạng cậu bị bóng tối bao phủ, để Tưởng Kỳ không nhận ra tâm trạng của mình, Tưởng Vưu luôn dồn hết tâm sức vào việc học và công việc, không cho mình thời gian nghĩ đến những chuyện linh tinh đó.
Tưởng Kỳ không nói thì thôi, vừa nói lại khiến Tưởng Vưu cũng không nhịn được mà muốn biết Quý Việt đang làm gì.
Tưởng Vưu mím môi, "Quá bám người rồi, không tốt."
Tưởng Kỳ nghe vậy, cảm thấy hơi bám người thật, nhưng cậu nhớ Quý Việt, không muốn nhịn, cũng không nhịn được.
"Tối nay chúng ta gọi điện thoại." Tưởng Vưu nói với Tưởng Kỳ, lại như đang nói với chính mình, "Không được ảnh hưởng đến việc học của Quý Việt."
Nghe đến đây, Tưởng Kỳ chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
【Tối nay gọi video phải xem kỹ siêu đáng yêu mới được.】
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]