Không khí lạnh dường như mang theo hơi ấm, luồng hơi thở trắng xóa dần tan biến trong không gian trước khi luồng hơi mới kịp hình thành. Hai thiếu niên dính lấy nhau, tiếng thở hổn hển xen lẫn tiếng nước chùn chụt khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên miếng dán ngăn trở đen, cảm giác sần sùi khiến Quý Việt mê mẩn, mỗi lần hắn chạm vào, Tưởng Kỳ không khỏi run lên, rúc sâu vào lòng Quý Việt.
"Ưm... Quý Việt." Tưởng Vưu đột ngột tỉnh lại, đôi mắt màu hổ phách long lanh ngấn nước khiến lòng người gợn sóng.
Quý Việt khựng lại, nhìn chằm chằm Omega trước mặt.
Thấy Quý Việt không có động tĩnh, Tưởng Vưu cắn nhẹ môi dưới, chậm rãi tiến đến hôn Quý Việt, ngây thơ như một chú mèo con thể hiện tình cảm với chủ nhân.
Quý Việt khẽ động mũi, hắn ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, cúi đầu nhìn dáng vẻ của Tưởng Vưu, không kìm được chạm môi vào vết thương trên môi Tưởng Vưu, cảm nhận vị máu mằn mặn.
"Đau không?" Giọng Quý Việt khàn khàn.
Tưởng Vưu không nói, cậu đã bị hôn đến mức thở không ra hơi, cậu tranh thủ quay đầu đi để điều chỉnh hơi thở. Quý Việt thấy vậy khẽ cười, xoa mái tóc mềm mại của Tưởng Vưu, ngửi thấy mùi hương thanh mát tỏa ra từ Omega, máu toàn thân sôi lên, dường như hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập liên hồi vì kích động.
Em ấy thật ngọt.
Một lát sau, trong mắt Omega như có những tia sáng nhỏ lấp lánh, làm đôi mắt cậu trở nên rực rỡ hơn, cậu khẽ liếm môi, dụ dỗ Alpha đang đứng trước mặt: "Làm lại một lần nữa nhé?"
Tay Quý Việt bỗng ngưng lại, hiển nhiên đối tượng của mình lại thay đổi nhân cách. Hắn khẽ nhếch môi cười, đặt tay lên sau cổ Tưởng Kỳ, vỗ về an ủi cậu, âu yếm như đang sờ một bảo vật vô giá, rồi hôn một cách nhẹ nhàng và thân mật.
Sau một lúc, Quý Việt lấy lại chút lý trí, cố nén lại bản năng của mình, rời khỏi môi của Omega, lẩm bẩm: "Em đã dùng thuốc ức chế chưa?"
Tưởng Kỳ đỏ mắt nhìn hắn, ánh mắt nhộn nhạo hơi khó chịu: "Anh không muốn đánh dấu em sao? Cần thuốc ức chế làm gì?"
Tưởng Kỳ vừa nói vừa giơ tay muốn bóc ra miếng ngăn trở sau cổ mình, ánh mắt khiêu khích như muốn nói ngoại trừ đánh dấu ra không còn cách nào khác nữa đâu.
Quý Việt đè lại động tác của Tưởng Kỳ, hắn nhìn chằm chằm vào Tưởng Kỳ, nói thật lòng: "Anh muốn đánh dấu em."
Tưởng Kỳ nhếch mép, cậu quay mặt, để lộ cần cổ trắng nõn đỏ bừng và miếng dán ức chế đã bị hở.
"Đến đi."
Quý Việt lắc đầu, hắn cảm thấy mũi ngứa ngáy, bèn sờ một cái xem có chảy máu không, sau đó thầm mắng mình không có tiền đồ, nhưng hắn vẫn không dám nhìn Omega, cứ ấp a ấp úng.
"Anh sẽ tìm thuốc ức chế cho em." Quý Việt kìm nén bản năng, chuẩn bị đi tìm thuốc ức chế khẩn cấp. Mỗi nơi công cộng đều trang bị thuốc ức chế để phòng tránh những tình huống như vậy.
"Đúng là anh không thích em." Tưởng Kỳ lui lại hai bước, cúi đầu thoát khỏi vòng tay Quý Việt, giọng điệu nhẹ trôi trong không khí, như thổi cái là bay mất.
Quý Việt hận không thể vả bản thân ban nãy một cái, bây giờ có miệng không thể nói rõ.
"Anh thích em!" Quý Việt cười khổ, "Ban nãy anh chỉ tức giận nói bậy thôi, anh thật đáng đánh."
"Quý Việt này từ khi sinh ra đến bây giờ chỉ thích hai Omega là Tưởng Vưu và Tưởng Kỳ!" Quý Việt rầu rĩ kéo áo, lộ ra ký hiệu màu đỏ.
Đôi mắt màu hổ phách của Tưởng Kỳ sáng lên, khi cậu ngẩng đầu lên vẫn lộ ra vẻ bi thương, "Nếu anh thích em và Tưởng Vưu, vậy anh còn tiếp tục thân mật với Omega khác sao? Thân mật đến mức mọi người xung quanh đều nghĩ Omega đó và anh có quan hệ không bình thường?"
Dưới sự "tố cáo" của Tưởng Kỳ, Quý Việt đột nhiên nhanh trí, hắn chợt hiểu ra vấn đề: "Sao em lại lo lắng như vậy, còn quan tâm anh có tiếp xúc với Omega khác hay không, em thích anh sao?"
Tưởng Kỳ khựng lại, cậu nhìn khuôn mặt Quý Việt đột nhiên trở nên phấn khích, cúi đầu cười khổ, "Em thích anh, nhưng anh đã không còn thích em nữa."
Đầu óc Quý Việt trống rỗng, chỉ còn lại một câu: Em ấy thích mình!!!
Tưởng Kỳ thích mình!!!
Sau khi nói câu này, Tưởng Kỳ vẫn luôn chờ đợi phản ứng của Alpha, cậu đang suy nghĩ, nếu Quý Việt từ chối cậu, cậu nên trực tiếp đánh ngất hắn mang về nhà hay tiếp tục giả đáng thương để cướp người.
Tưởng Kỳ chưa nghĩ ra thì đã bị Quý Việt đã nhào tới ôm, hương thơm nhàn nhạt mang theo hơi ấm tràn ngập chóp mũi Omega.
"Anh thích em."
Quý Việt vô cùng phấn khích, hắn nói với Tưởng Kỳ: "Anh thích em, thích Tưởng Vưu, tuy tỏ tình cùng lúc hai người giống như thằng khốn, nhưng mà, dù là người nào cũng đều rất đáng yêu, em biết không? Em..."
"Tưởng Kỳ, làm bạn trai anh nhé?"
Tưởng Kỳ mở to mắt, cậu cảm thấy sau gáy mình ngưa ngứa, những âm thanh hỗn loạn tràn vào tai, nhưng cậu không có tâm trạng để ý đến chúng, bấy giờ cậu mới nhận ra, cậu có thể chiếm hữu Alpha này, Alpha này sắp trở thành bạn trai của cậu rồi.
Tưởng Kỳ cảm thấy trong cơ thể mình như có một ngọn lửa đang bùng cháy, từ sau gáy lan đến tim, rồi từ tim chảy đến khắp nơi trên cơ thể, cậu run rẩy nói: "Được."
Nói xong một chữ này, cậu nhìn về phía Alpha, tầm nhìn mơ hồ, vừa định nói gì đó, ý thức lại biến mất.
Đợi Tưởng Vưu có ý thức lại, bốn phía đều là màu trắng, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng, xung quanh không có một ai, đây là phòng y tế của trường.
Tưởng Vưu cúi đầu nhìn kim tiêm trên mu bàn tay mình, xem ra không chỉ tiêm một mũi.
Tưởng Kỳ trong tiềm thức cũng đã tỉnh.
Thời kỳ phát tình của họ đột nhiên đến, lẽ ra không phải là hôm nay nhưng gần đây tâm trạng dao động lớn nên nó đã tới sớm hơn.
Tình hình hiện tại có thể là do lúc đó mình ngất đi rồi được Quý Việt đưa đến phòng y tế.
Tưởng Vưu cúi đầu mím môi,【Cậu cố ý?】
Thừa dịp dụ dỗ Alpha, để hắn ở bên mình.
【Ừm.】
Tưởng Vưu không hỏi thêm, cậu hiểu hết, cậu biết Tưởng Kỳ muốn có cái gì, nói thật, không chỉ Tưởng Kỳ, cậu cũng muốn có, rất muốn.
Tưởng Vưu không nhịn được khẽ liếm vết thương trên môi dưới, cảm giác đau đớn như nhắc nhở cậu, đó không phải là một giấc mơ.
【Bạn trai của chúng ta?】
Tưởng Kỳ nằm trên chiếc giường trong tiềm thức, những ngón tay trắng muốt lướt qua khóe miệng, cậu nở nụ cười vui vẻ, mãn nguyện như một đứa trẻ nhận được viên kẹo chỉ thuộc về mình.
【Ừm.】
Tưởng Vưu cúi đầu, khóe miệng nhếch lên.
—— Rầm
Cửa mở, Tưởng Vưu vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Quý Việt, cậu thấy rõ vẻ mặt vui mừng của Quý Việt khi nhìn thấy mình.
"Tưởng Kỳ, em tỉnh rồi à?"
Tưởng Vưu chớp chớp mắt, đột nhiên có chút luống cuống, Quý Việt tiến lại gần, nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi lên tiếng: "Tưởng Vưu, em tỉnh rồi?"
Tưởng Vưu nghi hoặc: "Sao cậu biết là tôi?"
Quý Việt cười cười, "Cảm giác là vậy."
Ngón tay của Quý Việt lướt qua mắt Tưởng Vưu, nhìn hàng mi khẽ run của Tưởng Vưu, "Nhìn từ ánh mắt, Tưởng Vưu, đôi khi em rất ngốc."
Thấy Tưởng Vưu cau mày, Quý Việt không hề hoảng sợ mà còn cảm thấy Tưởng Vưu như vậy thật dễ thương, khiến hắn không nhịn được muốn trêu chọc: "Tưởng Vưu, em còn nhớ chuyện trước đó không?"
"Chuyện em hôn anh." Quý Việt tiến lại gần Tưởng Vưu, hôn lên mặt Tưởng Vưu.
Khuôn mặt trắng nõn của Tưởng Vưu ửng đỏ, cậu mím môi, nửa ngày không nói nên lời, cuối cùng mới thốt ra một câu: "Là... Tưởng Kỳ hôn."
Thấy Tưởng Vưu đổ hết mọi tội lỗi cho Tưởng Kỳ, Quý Việt không khỏi bật cười, thật đáng yêu.
"Em chắc chứ?"
Tưởng Vưu không lên tiếng, một lúc sau khi nhiệt độ trên mặt giảm xuống, cậu mới thấp giọng nói: "Không chắc."
"Tưởng Vưu." Quý Việt giơ tay tóm một nhúm tóc Tưởng Vưu, "Anh còn chưa tỏ tình với em đúng không?"
Tưởng Vưu sững sờ, cậu nhớ lại nụ hôn nồng nàn của Quý Việt dành cho Tưởng Kỳ trong tiềm thức, khi đó cậu nằm trên "giường", bên tai nghe thấy lời tỏ tình của Quý Việt với Tưởng Kỳ.
Tưởng Vưu ừ một tiếng.
"Anh thích em, Tưởng Vưu, làm bạn trai anh được không?"
Quý Việt đỏ mặt, tuy đã tỏ tình với Tưởng Kỳ nhưng tim hắn vẫn đập nhanh, hắn yêu một người nhưng dường như phải gánh và trả hai phần tình yêu.
"Được." Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Vưu cong cong, như có dòng nước chảy róc rách sau khi tuyết tan đầu xuân chảy qua trái tim Quý Việt.
Bởi vì kỳ phát tình, Quý Việt không thể không ở cùng Tưởng Vưu, khi hắn ôm Tưởng Vưu vào phòng y tế đã nhận được ánh mắt công kích của nhân viên y tế.
Cũng may là tầng một hóa học có thuốc ức chế và bình xịt ức chế, nếu không Quý Việt cũng không thể đến phòng y tế nổi.
Quý Việt cẩn thận chạm vào ngón tay Tưởng Vưu, thấy Omega không phản đối, hắn được nước lấn tới nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau, "Lát nữa sẽ có người đến đón em về nhà."
Tưởng Vưu cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau, ừ một tiếng.
Không ai nói gì, nhưng không ai cảm thấy xấu hổ, chỉ có sự mãn nguyện sâu sắc trong lòng.
Tiếng chuông tập thể dục vang lên, sự yên tĩnh trong phòng y tế bị tiếng chuông ầm ĩ phá vỡ, Quý Việt nhìn đôi mắt đẹp đẽ của Omega, trong lòng không ngừng hiện lên dòng chữ:
Omega xinh đẹp như vậy là của mình!!
"Tưởng Vưu."
"Hửm?"
"Anh muốn đánh dấu em, nhưng không phải bây giờ, em chưa đủ tuổi..."
Nghe đến đây, mặt Tưởng Vưu đỏ bừng, "Không... không phải em, là Tưởng Kỳ!"
Quý Việt đương nhiên biết là Tưởng Kỳ, nhưng hắn chỉ muốn trêu chọc Tưởng Vưu một chút, "Là Tưởng Kỳ à?"
Tưởng Vưu đỏ mặt, nghiêm túc gật đầu.
Chủ đề này tạm thời bỏ qua.
"Tưởng Vưu."
"... Ừm." Tưởng Vưu không muốn trả lời lắm.
"Anh không thích Cố Bạch Thanh, Cố Bạch Thanh chỉ là bạn từ nhỏ của anh, cậu ta là Alpha, chỉ là pheromone có mùi giống Omega thôi."
Tưởng Vưu sững sờ, sau đó vô cảm gật đầu, "Biết rồi."
"Cho nên em đừng ghen nữa." Quý Việt cười tủm tỉm, "Mối tình đầu của anh là em và Tưởng Kỳ."
"Quý Việt."
"Hửm?"
"Im miệng." Tưởng Vưu tức giận.
Quý Việt đút tay vào túi, ý cười tràn ra khóe mắt, Omega của mình thật đáng yêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]