Vào ngày cuối cùng ở thôn, Quý Việt dẫn Tưởng Kỳ đến nhà ông Chu.
Trong nhà ông Chu có một tảng đá cẩm thạch vừa to vừa nhẵn, là "bảng vẽ" ông dùng để vẽ đồ chơi làm bằng đường.
Ông Chu đã làm nghề này bốn năm mươi năm rồi, kỹ thuật điêu luyện, tuy tuổi đã cao nhưng vẫn không hề run tay.
Nước đường màu cam vàng đổ lên tảng đá lạn, hai hình người nhỏ nắm tay nhau dần dần thành hình. Tranh thủ lúc nước đường còn chưa đông cứng, ông Chu dùng dao nhỏ gạt những hình kẹo đã thành hình lên, rồi dùng que tre gắn vào, động tác lưu loát liên tục.
"Nào nào, cho nhóc Vưu một cái trước." Ông Chu đưa kẹo cho Tưởng Kỳ, gương mặt đầy vẻ trìu mến.
Tưởng Kỳ cười tít mắt nhận lấy, vừa định mở miệng thì nghe thấy Alpha bên cạnh nói: "Cái này để cháu."
Tưởng Kỳ nghiêng đầu ngạc nhiên, nhìn Quý Việt bước đến bên tảng đá cẩm thạch, cầm lấy cái thìa nhỏ của ông Chu, có vẻ như chuẩn bị bắt tay vào làm.
"Cậu biết làm à?" Tưởng Kỳ mở to mắt, đôi mắt tròn xoe như mèo con, đầy vẻ ngạc nhiên.
Siêu đáng yêu lúc nào cũng khiến cậu bất ngờ.
Quý Việt nhìn ánh mắt "ngưỡng mộ" của Tưởng Kỳ, trong lòng rất đắc ý.
Đúng vậy, một Alpha đẹp trai, giỏi giang, biết chăm sóc, biết trò chuyện, lại còn biết làm đồ chơi bằng kẹo đường như hắn sao không được yêu thích chứ?
Quý Việt mất tự nhiên gật đầu.
Không ngoài dự đoán, Quý Việt thấy đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-cach-phu-phai-long-doi-thu/3578218/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.