Tối nay ba Quý tăng ca về muộn, vừa mở cửa ra thì thấy một bóng đen đứng như trời trồng, làm ông hết hồn. 
Ba Quý nhìn kỹ, hóa ra là thằng nhóc thúi nhà mình, tức thì nổi giận. 
"Hừ, mày đứng đây dọa người à?" 
Quý Việt ngơ ngác, đầu óc như CPU bị cháy, khó khăn xử lý thông tin. 
"Hả?" 
Ba Quý nhìn vẻ ngốc nghếch của Quý Việt, liếc xéo hắn một cái, treo áo khoác lên rồi đẩy Quý Việt sang một bên, đi vào phòng khách: "Tránh ra, y như khúc gỗ, có bệnh à?" 
Nghe vậy, Quý Việt không hề nổi cáu mà vẫn giữ vẻ mặt ngây người suy nghĩ. 
Điều này khiến ba Quý vốn đã chuẩn bị tinh thần bị con trai chọc tức, đợi hai giây mà cậu con trai vẫn không lên tiếng, cảm thấy khó hiểu. 
Đúng lúc này, mẹ Quý từ phòng ngủ đi ra, bà chớp chớp mắt với Quý Việt, sau đó lại cười tủm tỉm với ba Quý. 
"Sao vậy?" Ba Quý nhìn bà xã với vẻ mặt khó hiểu. 
Mẹ Quý che miệng, kéo ba Quý sang một bên, nói nhỏ: "Hồi nãy có người đến thăm thằng con nhà anh đấy." 
Nghe vậy, ba Quý lạnh lùng ừ một tiếng: "Là Lam Vân Kiệt hay nhóc Hòa? Hay là mấy đứa đàn em của nó?" 
Mẹ Quý liếc xéo ông: "Nếu là bọn họ thì em nói riêng với anh làm gì? Người đó là một Omega, trông xinh xắn lại dịu dàng." 
Lần này đã thu hút sự chú ý của ba Quý, tuy con trai ông đẹp trai, nhưng không biết là do tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-cach-phu-phai-long-doi-thu/3578194/chuong-33.html