——Nhà họ Tưởng.
Quản gia già đeo găng tay trắng lấy sổ từ trong túi áo ra, nghiêm túc đọc kế hoạch cuối tuần.
Tưởng Kỳ bước vào nhà, thấy vậy nhíu mày, cậu đến sofa ngồi, bình tĩnh nói: "Tuần này cháu có việc, cháu sẽ bàn việc thay đổi thời gian với ba mẹ."
Quản gia ngạc nhiên, cậu chủ rất ít khi làm trái kế hoạch của ba mẹ, đây là lần đầu tiên cậu muốn sửa kế hoạch.
Quản gia gật đầu, bỏ sổ vào túi, khom người nói: "Vâng, cậu chủ, hôm nay có món súp nấm tuyết táo đỏ cậu mà thích."
Tưởng Kỳ hờ hững gật đầu, bước lên lầu.
Đúng lúc này, Quý Việt gọi đến.
Tiếng rè rè khiến bàn chân có cảm giác tê tê, Tưởng Kỳ khựng lại, quay đầu nhìn quản gia rồi bước nhanh lên lầu.
Cạch, cửa đóng lại.
"Alo, mèo Tưởng, ra ăn không? Tôi mời."
Siêu đáng yêu.
Ánh mắt Tưởng Kỳ sáng lên, cậu bật loa, chất giọng trong trẻo của Quý Việt lập tức vang khắp căn phòng yên tĩnh.
"Bây giờ? Ở đâu?" Tưởng Kỳ vừa đi tới cửa sổ vừa hỏi.
"Gần khu biệt thự, ăn xiên nướng, bây giờ bọn tôi gọi xe, tới không?"
Ngoài cửa sổ, ánh đèn sáng lên, ngoại trừ rừng cây, có thể thấy rõ toàn bộ sân vườn, những ngọn đèn neon nhiều màu tô điểm khu biệt thự cao lớn từ đằng xa, gần như lấn át bầu trời đầy sao trên cao.
Tưởng Kỳ ừ một tiếng: "Đi."
Ngắt cuộc trò chuyện, Tưởng Kỳ cúi đầu nhìn di động, ngón cái sờ màn hình, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-cach-phu-phai-long-doi-thu/3578184/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.