"Đừng ăn hết trong một ngày, một ngày một cây, đủ cho cậu ăn cả tuần."
Thấy hai tay Tưởng Kỳ đều bận, Quý Việt bèn nhét kẹo vào túi đồng phục của cậu.
"Được rồi, đi đi."
Đưa kẹo cho Tưởng Kỳ xong, Quý Việt thở phào nhẹ nhõm, lập tức xua tay đuổi người.
Tưởng Kỳ không lên tiếng, cậu không thể nói rõ cảm giác của mình là gì.
Có chút buồn cười, cũng có chút cảm động.
"Cảm ơn, đi đường cẩn thận."
Cửa xe đóng lại một cái rầm, Tưởng Kỳ chờ xe quay đầu mới xoay người đi, bước chân vô cùng nhẹ nhàng.
Đây là món quà đầu tiên không pha lẫn tạp chất mà cậu nhận được.
Trở về biệt thự, chỉ có quản gia và hai người hầu chờ Tưởng Kỳ ở phòng khách.
"Cậu chủ." Quản gia khom lưng, nhìn thú bông trong tay cậu chủ.
"Ừm."
Tưởng Kỳ lạnh nhạt đáp lại một câu, giải thích trước: "Quà bạn tặng, đã muộn vài phút."
Quản gia gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nhưng hiểu thì hiểu, mách lẻo thì vẫn phải mách lẻo.
Tưởng Kỳ cong môi, lông mi dài rũ xuống che khuất mỉa mai dưới đáy mắt.
Trong phòng ngủ bày chật kín các loại thú bông, có ở trên thảm, trên giường, trên bàn, ngay cả trên giá sách cũng có.
Tưởng Kỳ vào phòng, không do dự đặt "người mới" lên giường, dời ba "người yêu cũ" tới chỗ khác.
Dù gì thì hai con thú bông hôm nay không giống như những con khác, đây là con mà siêu đáng yêu gắp chung với cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-cach-phu-phai-long-doi-thu/3578177/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.