Quan mới nhậm chức đốt ba ngọn lửa*, ngọn lửa ấy không ngừng lan ra, sự thay đổi ở tiết tự học buổi tối được tiến hành rầm rộ dưới âm thanh chê trách lẫn hoan hô của các bạn học sinh.
Quý Việt kiên trì được hai ngày là chịu hết nổi, tối nào người khác cũng nghiêm túc làm bài tập, còn hắn lại tự chơi cờ caro với bản thân, suýt phát điên tới nơi.
Sau khi về nhà, Quý Việt ân cần hầu hạ ba mẹ Quý ăn trái cây.
Ba Quý cười như không cười: "Nhãi ranh, giờ biết làm áo bông nhỏ của ba mẹ rồi hả, không có chuyện gì mà ân cần, không phải trộm cũng là cướp."
Quý Việt đứng đắn nói: "Bình thường con cũng là áo bông nhỏ mà."
Ba Quý vô cùng nghiêm túc phản bác: "Không, mày không phải."
Quý Việt...
Có cần nghiêm túc như vậy không?
Ngó thấy dáng vẻ dịu dàng của mẹ Quý, Quý Việt cúi đầu, mặt mày sắc bén hơi xụ xuống, ánh mắt toát lên nét mỏi mệt, chán nản dài giọng: "Ba mẹ, dạo này con mệt quá."
Ba Quý không nể mặt vạch trần: "Đúng vậy, ngày nào cũng chơi cờ đến quên mình."
Quý Việt vờ như không nghe được, tiếp tục nói: "Tiết tự học buổi tối quá chán, thân thể con vốn không tốt, cần phải ngủ nhiều."
Ba Quý:...
Mẹ Quý:...
Ba Quý nhìn con trai Alpha cao lớn mạnh mẽ, sức chiến đấu trâu bò nhà mình.
"Trước kia cơ thể mày yếu ớt thì không nói, giờ còn à?"
Quý Việt mặt dày gật đầu, còn ho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-cach-phu-phai-long-doi-thu/3578175/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.