Hôm sau Quý Việt bị ông già gọi dậy sớm, vậy mà tâm trạng không hề tệ chút nào.
Có lẽ do thấy được một mặt không ai biết của O học sinh giỏi.
Trên bàn ăn, mẹ Quý và ba Quý liếc nhìn nhau, thi nhau thở phào.
Trước kia vì chuyện không vui trong nhà, cảm xúc của Quý Việt luôn không tốt, hôm nay lại không hề tệ, dù thế nào cũng đều là khởi đầu tốt.
"Con yêu, tối nay chúng ta ra ngoài ăn đi, ngày mai được nghỉ, hãy tự thưởng cho bản thân mình."
Quý Việt uống sữa xong, giương mắt nhìn thoáng qua ba mẹ Quý: "Hai người đi đi, Quốc khánh không thể gặp Lam Vân Kiệt và Tiểu Hòa, con muốn hẹn tụi nó tối nay đi ăn."
"Được, đủ tiền không?"
Quý Việt gật đầu, ăn lát bánh mì cuối cùng trên bàn.
Mãi cho đến khi tiết học buổi sáng bắt đầu, Quý Việt mới khoan thai tới cổng trường, quen thuộc chào hỏi chú gác cổng và giáo viên trực ban.
Mới đi được mấy bước, Quý Việt chợt nghe thấy tiếng người nào đó đang lao về phía trường học.
Là tiếng bước chân chạy bịch bịch, Quý Việt quay đầu nhìn thì thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hả??
Quý Việt dụi mắt, sau khi phát hiện mình không nhìn nhầm, hắn cố ý dài giọng "Ôiii".
Tưởng Kỳ chột dạ, ai biết Tưởng Vưu ngày nào cũng dậy sớm như thế, không thể trách cậu lỡ báo thức được.
Tưởng Vưu cũng không nhắc nhở, xem ra cũng không quan tâm hình tượng của mình lắm.
Tưởng Kỳ cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhan-cach-phu-phai-long-doi-thu/3578169/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.