Giọng nói của Lục Dư giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực Lục Lịch, rõ ràng là âm thanh trong trẻo và ôn nhu nhưng lại toàn là sự trào phúng giễu cợt trong đó. Nhưng Lục Lịch hiển nhiên không thể quá quan tâm đến chuyện này, da thịt mới mọc trên cánh tay một lần nữa bị giẫm nát trên mặt đất, máu chảy thành sông. Tiếng máu nhỏ giọt xuống dường như đã được khuếch đại vô số lần và rơi vào trong tai.
Trước kia Lục Lịch vô cùng tự kiêu tự mãn về khả năng tái sinh của mình, nhưng bây giờ gã chỉ cảm thấy thống khổ.
Sương đen bao phủ lấy gã dường như đột nhiên mọc ra những cái gai sắc bén, chỉ cần Lục Lịch khẽ nhúc nhích, gai nhọn có thể dễ dàng xuyên qua tất cả các bộ phận trên cơ thể gã, cánh tay còn nguyên vẹn kia, cổ và thậm chí cả mặt đều bị gai nhọn sượt qua, phát ra đau đớn dữ dội.
Đôi mắt gã mở to, thở hổn hển và liên tục lẩm bẩm 'Tôi sai, tôi sai rồi'.
Cuối cùng gã cũng bắt đầu hối hận vì đã khiêu khích Lục Dư.
Lục Dư là một kẻ điên.
Mà cậu ta là một kẻ điên vô cùng mạnh.
Lục Lịch không hề nghi ngờ, chỉ cần Lục Dư có cái ý nghĩ kia, trong nháy mắt sẽ có thể giết chết gã. Nhưng bản thân Lục Dư thì không, cậu đang dùng phương thức đi bước một mà ép khô gã, ánh mắt Lục Lịch dần dần tan rã, gã ôm chặt lấy chân Lục Dư, máu trên người nhỏ giọt lên quần của cậu.
Lục Dư lại nâng gã lên, môi gần như kề sát tai gã, nhẹ giọng nói: "Ngươi đối với quân bộ còn có tác dụng rất quan trọng, đại khái ta sẽ không giết được ngươi. Tuy nhiên, sống không bằng chết vẫn có thể. Ngươi thích kiểu gì?"
Ánh mắt lướt qua thân thể gã, nhiệt độ trong mắt vẫn như cũ không mang theo nửa điểm cảm xúc, nhưng giọng nói lại luôn mềm mại trong trẻo: "Phế bỏ cánh tay còn lại?"
"Hay là—"
Cậu chậm rãi nheo mắt lại: "Nếu chặt cái cơ thể này ra làm đôi ngươi cũng không chết sao? Thật là một dị năng giả đặc biệt"
Lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt run rẩy của Lục Lịch, Lục Dư hạ mắt ném đối phương xuống đất một lần nữa. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn đối phương run rẩy như loài bò sát lết trên mặt đất, gã muốn đến gần Lục Dư, muốn cầu xin cậu thương xót.
"Không...... Tôi không thể mọc ra tiếp...... Tôi sẽ chết, tôi sẽ chết!"
"Không sao, ta có năng lực giữ lại cái mạng này của ngươi". Lục Dư nói: "Ngươi có biết đám dị chủng kia chết dưới tay ta như thế nào không? Ngươi đã từng thử qua cảm giác bị dị chủng cắn nuốt chưa? Hẳn là chưa ha, vậy ngươi cũng nên thử xem. Thời điểm chúng nuốt ngươi vào trong bụng nhưng chưa tiêu hóa hoàn toàn ngươi, ta giúp ngươi giết chết nó, rồi để cho bọn họ rạch bụng con dị chủng kia móc ngươi ra, ngươi cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt cậu rét lạnh, giống như sương giá thổi vào mùa đông, sắc bén mà khảm vào xương thịt: "Chẳng may nếu ta chậm hơn một chút, khuôn mặt và cơ thể của ngươi có thể bị ăn mòn mất một phần, thì chắc cũng chẳng sao đâu, ngươi cũng có khả năng tái tạo cơ mà"
Từng câu từng chữ tưởng tượng ra khiến Lục Lịch bất giác thu nhỏ lại thành một quả bóng. Gã bắt đầu rút lui, không dám tiếp xúc với Lục Dư nữa, ánh mắt nhìn Lục Dư, chỉ cảm thấy như đang nhìn quái vật.
"Mày điên rồi—"
Lục Dư điên rồi!
Thanh niên cúi mắt xuống, lạnh lùng nhìn Lục Lịch khác với lúc trước, sau đó giơ chân lên dễ dàng đá người đó đi.
...
Ngay lúc sương đen dâng lên bao phủ hoàn toàn Lục Dư và Lục Lịch, Trương Thỉ ở bên cạnh đã chết lặng. Khi nghe thấy Lục Lịch chế nhạo Lục Dư như một kẻ tâm thần, một linh cảm xấu mơ hồ dâng lên trong lòng, giờ phút này, linh cảm đã hoàn toàn linh nghiệm. Trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đám sương đen trước mặt, hắn ở bên ngoài hét lên vài câu:
"Lục Dư? Lục Dư, cậu bình tĩnh lại đã! Tôi biết cậu đang tức giận, nhưng Lục Lịch vẫn hữu dụng với chúng tôi, gã không thể chết được!"
Không ai chú ý đến hắn ta.
Cho nên Trương Thỉ chỉ có thể lấy tay chạm nhẹ vào màn sương đen. Đáng ngạc nhiên rằng cảm giác sương đen mang lại hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng, nó như tấm lụa mềm mại len lỏi qua từng ngón tay. Khác một trời một vực so với cảm giác ngột ngạt do sự sắc bén của lưỡi dao được phơi bày tại thời điểm đó.
Nhưng ngay khi ý nghĩ của Trương Thỉ vừa dứt, liền nghe thấy một tiếng kêu rên vang lên. Ngay khi hắn theo bản năng ngước mắt nhìn, một khối gì đó bị đá ra khỏi bóng đen và đập vào tường.
Sức lực lớn đến mức Trương Thỉ cảm thấy như cả căn phòng đang rung chuyển.
Lại nhìn kỹ hơn một chút là có thể thấy thân thể đối phương được bao phủ bởi một lớp bụi tường mỏng.
Trương Thỉ: "......"
Sương đen cũng tan biến trong nháy mắt, lộ ra thân hình thẳng tắp và khuôn mặt vô cảm của người thanh niên. Lục Dư lạnh băng nhìn Lục Lịch đang cuộn tròn lại dưới mặt đất, tựa như tìm một cái khe nứt muốn chui vào đó và trốn chui trốn lủi, cậu xoay người đi đến chiếc ghế ở bên cạnh ngồi xuống, không nói gì nữa.
Trương Thỉ nhìn cậu rồi lại nhìn Lục Lịch, nhất thời hắn không biết nên nói hay làm gì.
Sau khi do dự một lúc lâu, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Lục Lịch, nhẹ nhàng dùng giày đá vào đối phương: "Này, cậu chết chưa đấy? Sao hiện tại lại nằm sấp bất động như thế? Vừa nãy không phải còn rất hùng hổ sao?"
Có lẽ vì Lục Lịch rất lâu sau cũng không trả lời, Trương Thỉ hơi bực mình, anh cúi xuống kéo cánh tay đối phương ra. Nhìn thoáng qua, hắn phát hiện thiếu gia nhà họ Lục vốn luôn đủ kiêu ngạo, lúc này sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy, gã liên tục lẩm bẩm một mình, hiển nhiên là bị kích thích rất lớn.
Vô tình liếc sang một bên, cánh tay bị thương đang tự hồi phục lúc nãy bây giờ lại là một mảng máu thịt nát nhừ dính lên, trên đó còn có một dấu chân không rõ ràng, nhuốm máu.
Không cần biết những dấu chân này hẳn là do Lục Dư để lại.
Tàn nhẫn.
Thật là quá tàn nhẫn.
Nhưng nghĩ đến bức ảnh đó, rồi nghĩ đến những gì Lục Lịch vừa nói khi khiêu khích Lục Dư, Trương Thỉ không khỏi muốn đứng dưới góc nhìn của Lục Dư mà nói đỡ cho cậu vài câu--
Trên thực tế, gã đã làm gì Lục Dư, so với những gì Lục Dư làm với Lục Lịch, Lục Dư đã xem như tương đối nể tình.
Bầu không khí trong phòng thẩm vấn có chút trì trệ, biết lúc này Lục Lịch không ở trạng thái thích hợp, Trương Thỉ đặc biệt chờ một lúc. Cho nên khi Vệ Quân đẩy cửa vào, hắn chỉ có thể mỉm cười với đối phương: "Tôi vẫn chưa hỏi......"
Đáng ngạc nhiên rằng biểu cảm của Vệ Quân có vẻ rất bình tĩnh, hắn 'ừ' một tiếng, nhưng ánh mắt lại quay sang nhìn Lục Lịch. Trên thực tế, tất cả những gì xảy ra trong phòng thẩm vấn đều được camera ghi lại, và mọi thứ xảy ra vừa rồi tự nhiên rơi vào mắt Vệ Quân. Hắn không trách Lục Dư, mặc dù trông hắn lạnh lùng và dường như không có thêm bất kỳ cảm xúc nào khác, nhưng là một quân nhân, hắn chỉ che giấu tất cả cảm xúc của mình.
Hắn biết rất rõ, với thù hận giữa Lục Dư và Lục Lịch, cho dù Lục Dư có giết Lục Lịch cũng là hợp tình hợp lý.
Hắn chỉ nói với Lục Lịch: "Tôi đến để thông báo cho cậu một tin, Lương Tam với Lữ Hạo Tường đã chết"
Lời vừa rơi xuống, Trương Thỉ là người đầu tiên hoảng sợ: "Cái gì?!"
Đang yên đang lành sao lại chết?
Mặc dù hai người này phủ nhận tất cả câu hỏi liên quan tới dị chủng, chúng vẫn là nguồn thông tin lớn nhất mà bọn họ muốn có điều tra về chủng biến dị xuất hiện trở lại. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi liếc nhìn Vệ Quân thêm vài lần nữa, hắn đã là đồng nghiệp với Vệ Quân nhiều năm như vậy, Trương Thỉ có thể hoàn toàn chắc chắn:
Vệ Quân không nói đùa.
Không có ý lừa dối để kích thích Lục Lịch, khiến cho gã kinh hoàng cùng sợ hãi.
Hắn đơn giản nói cho Lục Lịch biết sự thật này.
Lục Lịch vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ dường như ngay khi nghe thấy điều này, thân thể run rẩy dữ dội theo hình vòng cung có thể nhìn thấy bằng mắt thường, thân thể kéo ra từng đường thẳng, sự kinh hoàng trong mắt dần dần được thay thế.
Nhưng cho dù đến mức này, gã cũng không nói.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Thỉ chỉ có thể nhún vai.
*
Lương Tam và Lữ Hạo Tường chết đột ngột, và sau khi kiểm tra khám nghiệm tử thi đã phát hiện một thiết bị tự hủy được giấu kín dưới mạch máu đã được tìm thấy trong cơ thể của cả hai bên.
Trong phòng họp yên tĩnh, Vệ Quân quan sát mô hình thiết bị tự hủy trong tay. Thiết bị tự hủy trông có kích thước nhỏ bằng cái móng tay cái, một con chip đơn giản. Nhưng năng lượng chứa trong nó có thể dễ dàng nổ tung một người trưởng thành thành từng mảnh.
Phòng thẩm vấn nơi giam giữ Lương Tam và Lữ Hạo Tường lúc này vẫn còn hỗn loạn, trên tường có vô số vết máu và thịt nát. Không có biện pháp, chuyện này cuối cùng giao cho dị năng giả tình nguyện làm.
"Theo kiểm tra, thiết bị phá hủy này phải là kết nối tương thích một một". Một người đàn ông mặc đồng phục màu đen bạc thấp giọng nói: "Điều khiển từ xa nằm trong tay kẻ khác, sau khi nhận ra Lương Tam và Lữ Hạo Tường bị chúng ta bắt, bọn họ chỉ đơn giản là phá hủy xác chết mà không làm gì cả."
Hắn nhìn Vệ Quân và Trương Thỉ đang im lặng, lại lấy ra một văn kiện: "Còn một chuyện nữa."
Đặt tài liệu trước mặt Vệ Tuấn, bắt gặp ánh mắt của đối phương, hắn nói từng chữ một: "Chúng tôi tìm thấy một chấm đỏ sau eo của Tần Trăn Trăn, sau khi rã quét thì phát hiện đó là một bộ điều khiển. Bộ điều khiển hiện đã được phẫu thuật cắt bỏ và bàn giao cho các đồng nghiệp trong bộ phận nghiên cứu. Bây giờ chúng tôi nghi ngờ rằng lý do loài khát máu đó ngoan ngoãn đi theo Tần Trăn Trăn như vậy cũng là vì bộ điều khiển được cấy bên trong cơ thể của bà ta."
"Còn ba con dị chủng thì sao?"
"Cái gì?"
Vệ Quân nhìn hắn, âm thanh lãnh đạm: "Bên trong ba con dị chủng kia có thiết bị khống chế không?"
Bên kia im lặng. Truyện Xuyên Không
Vệ Quân hiển nhiên biết điều gì đó, vì vậy hắn lạnh giọng ra lệnh: "Mặc kệ có bị phát hiện hay không, tôi hy vọng mấy người sẽ kiểm tra cẩn thận một lần nữa. Có tin tức thì ngay lập tức cấp báo".
"Tuân lệnh"
Đi ra khỏi phòng họp, Trương Thỉ theo sát Vệ Quân, hắn không ngừng nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì. Sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng không thể không hỏi: "Anh hoài nghi bọn họ khống chế hành vi dị chủng qua bộ điều khiển sao?"
"Khả năng rất cao."
Nhưng đó chỉ là suy đoán.
Vệ Quân không có ý định lãng phí thời gian vào việc này, ánh mắt nhìn về phía trước, phát hiện người thanh niên vẫn đang ngồi trên ghế sofa trước khi họ bước vào phòng hội nghị đã không thấy đâu vào lúc này, ngay cả ly trà đặc biệt pha cho cậu ở trên bàn cũng đã được dọn đi. Trương Thỉ dõi theo ánh mắt hắn, khóe mắt thoáng nhìn qua cửa sổ, đột nhiên phát ra âm thanh ngâm nga kéo dài.
"Phó Vân Triều đến đón cậu ta kìa". Trương Thỉ vừa nói vừa chỉ xuống cửa sổ, trong tầm mắt của hắn, vị quản gia bên cạnh Phó Vân Triều xuống xe mở cửa cho cậu bước vào. Mà vị quản gia kia đang trở lại ghế lái vô thức nhận ra điều gì, tầm mắt đột nhiên chuyển sang chạm phải ánh mắt của Trương Thỉ.
Dường như biết Trương Thỉ không có ác ý, đối phương lộ ra nụ cười ôn hòa lịch sự.
Trương Thỉ vô thức phất phất tay.
Sau đó hắn quay đầu lại, tiếp tục nói với Vệ Quân: "Nói cũng khá bất ngờ, tôi còn tưởng rằng dựa theo năng lực và tính tình của Lục Dư, yêu cầu tìm bạn đời có thể cao hơn một chút."
Vệ Quân vô cảm nhìn hắn.
Trương Thỉ đột nhiên nhận ra vấn đề của mình, vội vàng khịt mũi hai cái: "Không, không, không phải ý tôi là Phó Vân Triều không đủ tốt. Anh ta lớn lên đặc biệt soái lại còn giỏi giang không ai không biết. Chỉ là hiện tại hoàn cảnh lại không được tốt cho lắm, ngày thường còn ngồi xe lăn......Lại nói tiếp anh ta cũng rất thảm, sau này có Lục Dư bầu bạn bên cạnh, phỏng chừng nhà họ Phó cũng phải cho chút mặt mũi"
Vệ Quân không tỏ ý khiến với những lời này, nhanh chóng đổi chủ đề: "Từ lúc Lục Lịch sảy ra chuyện tới bây giờ, có ai hỏi han gì tới gã không?"
Trương Thỉ đương nhiên biết Vệ Quân tuy không nói thẳng ra nhưng chính là có ẩn ý.
Hắn lắc đầu: "Làm gì có người nào không biết xấu hổ chạy tới hỏi chứ? Nghe nói mấy lão già lúc trước chỉ định Lục Lịch làm hình mẫu kia lúc này mặt còn đang đỏ bừng bừng, không chừng còn bị bới móc, truy cứu ấy chứ"
May là hiện tại sự tình còn chưa nháo đến mức không thể vãn hồi.
Nếu không có Lục Dư, chờ bọn họ phát hiện ra Lục Lịch cùng đám dị chủng có liên hệ kia không chừng đã là lúc dị chủng bốn phía nổi loạn tàn sát, đến lúc đó... đám cáo già đó lấy cái chết ra đền cũng không hết tội.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi bĩu môi.
Ngay sau đó liền nghe được Vệ Quân phân phó: "Nếu như vậy, trước tiên liên hệ với bên cảnh sát lập tội danh của Lục Lịch là cố ý giết người nhưng bất thành"
...
Sau khi Lục Lịch bị bắt, hầu như tất cả cư dân mạng đều đang chờ đợi một tin tức được xác thực. Nhưng thật không may, không có phương tiện truyền thông có thể đào ra thông tin từ cảnh sát, vì vậy mọi người chỉ có thể chờ đợi.
Cho đến bốn giờ chiều nay, cảnh sát thủ đô cuối cùng cũng đưa thông cáo duy nhất thu hút sự chú ý của toàn dân, trong đó làm rõ rằng Lục Lịch năm lần bảy lượt muốn sát hại người Lục gia Lục Dư, hiện tại cảnh sát đã nắm chắc chứng cứ xác thực trong tay, cũng đã hoàn toàn bắt giữ Lục Lịch.
Vào khoảng 4:10, các phương tiện truyền thông chính thức của nhà nước đã chuyển tiếp thông cáo này của cảnh sát, nói thẳng rằng tiền đề của việc trở thành người của công chúng là làm người.
Cư dân mạng nhìn diễn biến này, trong lòng đã rất bình tĩnh.
[Chị em phụ nữ chúng tôi có một nói một, tôi biết lần này Lục Lịch chạy không thoát rồi.]
[Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bình tĩnh như vậy khi biết tin Lục Lịch bị bắt vào một ngày nào đó.]
[Lục Lịch á, nếu gã mà được thả tôi mới ngạc nhiên đó]
[Ôi thật là pơ phệch(perfect) làm sao! Lục Lịch, cái thứ súc sinh này tốt nhất là chết luôn trong ngục đi! Đau lòng thay cho những người bị hắn làm tổn thương! Đặc biệt là Lục Dư và Bốc Trạch, tiếc rằng mẹ của Bốc Trạch ra đi quá sớm không thấy cái kết mãn nhãn như này]
[Tôi nghĩ cả fans của Lục Lịch cũng phải chịu trách nhiệm trong chuyện của Bốc Trạch ý, nói mới nhớ nha, giờ sao không thấy mấy con tró điên đấy sủa hộ idol của mình zị?]
[Hahaha sao chép nguyên bản lời đám fans của gã: Tao không tin, Lịch Lịch chính là dị năng giả, em ấy muốn là gì mà không được? Còn sợ giết không thành bị bắt sao? Cái gì mà thông báo sự tình chứ, rõ ràng là nói hưu nói vượn]
[Duma hahaha, ý fans Lục Lịch là gã có thân thủ giết người sao? Có người nào fans Lục Lịch muốn đăng kí giải phẫu não không, tôi muốn mổ ra xem não bọn họ rốt cuộc là chứa cái gì ghê, nếu không tôi thực sự không thể hiểu được.]
[Người anh em, cậu đừng làm thế. Tối qua tôi tích cực phỉ nhổ Lục Lịch quá mà bây giờ tôi đang ở bệnh viện truyền nước đây này]
[Chị em lầu trên sao thảm bằng tôi được? Tôi nghi ngờ rằng tôi cũng gặp báo ứng rồi, sáng nay bước ra khỏi cửa liền bị xe tông gãy cả chân, mà cái người lái xe chết tiệt kia vẫn đang nghe bài hát của Lục Lịch vào thời điểm đó, lão tử tức đến nôn ra cả máu]
Đề tài cuối cùng đột nhiên lệch đi một chút.
Dưới các chủ đề hot search như #Lục Lịch giết người không thành#, #Thông cáo của cảnh sát về Lục Lịch#, #Lật xe#, v.v... sau đó một dàn bên dưới sẽ là chủ đề có tên #Quả báo đến với fans Lục Lịch# giống như một ngôi sao mới nổi lên trong danh sách tìm kiếm nóng.
Nhưng ngoài ra, có một số người hâm mộ không bình thường đang phân tích hình phạt cho tội cố ý giết người, hơn nữa còn lên tiếng chắc nịch với dòng chữ vô cùng cảm động: [Tôi sẽ luôn chờ đợi em ấy trở lại, ngay cả khi ẻm là một người bình thường trong tương lai và không còn là một ngôi sao, tôi sẽ luôn đứng sau em ấy].
Kết quả là, ai đó trả lời ở phía dưới: [Nín, anh mày có lẽ còn chết trước khi bước ra khỏi túy, tội giết người chỉ là một phần tội nhỏ của gã thôi, còn cái lớn hơn ở đằng sau vẫn đang điều tra kia kìa]
Nhưng không ai biết cái tội lớn này là gì.
Dương Chương hài lòng nhìn sự tình đang phát triển, về cơ bản có thể kết luận rằng công việc ngắn hạn của mình đã kết thúc. Đồng thời, hắn cũng nhận được một khoản phí thù lao từ Lục Dư, đó là món đồ đá quý sặc sỡ và 100 vạn lấp lánh. Dương Chương xúc động đến mức rơm rớm nước mắt khi cầm mấy viên đá quý và thẻ ngân hàng đó, gọi cho Lục Dư hết lần này đến lần khác: "Cảm ơn ông chủ, nếu sau này có chuyện như vậy, cứ tìm tôi, miễn phí, tất cả đều miễn phí!"
Lục Dư thản nhiên trả lời, cúp điện thoại. Dương Chương hú hét lên quá lớn, âm thanh này có thể dễ dàng rơi vào tai Phó Vân Triều bên cạnh. Người đàn ông quay đầu nhìn Lục Dư, mặc dù lúc này Lục Lịch thân bại danh liệt, không còn đường nào để sống, nhưng trông cậu vẫn không mấy vui vẻ.
Phó Vân Triều một tay chống cằm, giọng điệu thản nhiên hỏi: "Em không vui sao?"
"Không phải". Lục Dư trả lời, cậu nhìn Phó Vân Triều hỏi: "Anh cảm thấy sau khi giết Phó Minh xong sẽ vui sao?"
"Đương nhiên". Phó Vân Triều lộ ra nụ cười nhạt trên khuôn mặt tái nhợt đẹp không góc chết, nhưng khóe môi cong lên mang vài phần lạnh lẽo: "Nhưng có một vài người đã không thể trở về".
Đó là sự thật.
Lục Dư thật sự đã hoàn toàn biến mất trong hung trạch Kỳ Sơn.
Hai mươi năm cuộc đời ngắn ngủi của cậu ấy giống như pháo hoa thoáng qua trong mắt một tòa linh trạch, bình thường, không quá kinh diễm, nhưng tiếc nuối khôn tả.
"Đi siêu thị không? Tôi nấu cho em ăn". Phó Vân Triều nói: "Đến nhà em hay nhà tôi đây?"
"Nhà anh"
Chiếc xe nhanh chóng tiến vào nhà họ Phó, cây cối tươi tốt xung quanh lộ ra một chút bóng mát hiếm thấy vào mùa hè, không khí tươi mát của cây cỏ khiến tâm tình cũng được thanh tỉnh vài phần. Lục Dư lần đầu tiên đến biệt thự nhà họ Phó, cậu hạ kính cửa xe xuống nhìn phong cảnh trước mặt. Ngôi nhà chính nằm ở trung tâm, dường như có khá nhiều người giúp việc xung quanh đang làm việc bên cạnh cây xanh. Lục Dư không cảm thấy hứng thú, quay đầu nhìn tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây cách đó không xa.
So với nhà chính, ngay cả một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây mà trong mắt người bình thường cũng không tồi nhưng phòng bên trong sẽ nhỏ hơn một chút, xung quanh ngôi nhà nhỏ lại có rất nhiều cỏ cây, thời điểm Lục Dư đưa mắt nhìn qua là vừa lúc Sở Yểm đi xuyên qua đám cây cỏ, trong tay cầm một bình nước nhỏ.
Có vẻ như đang tưới hoa.
Nhận thấy sự xuất hiện của Lục Dư, ánh mắt Sở Yểm tựa như bật pha, cực kỳ thân thiết mà hô lên một tiếng Lục thiếu, sau đó duỗi cổ nhìn chằm chằm vào tay Lục Dư một lúc lâu. Cuối cùng khi nhận ra Lục Dư đến tay không mà không mang theo trà sữa yêu thích của mình, hắn ta rũ đầu xuống và rút lui, ghé đầu vào vai Nhà Tiên Tri hỏi: "Ai nấu cơm zạ?"
"Tất nhiên là chủ nhân rồi". Vị tiên tri quyết đoán nói.
Nhưng trên thực tế, bất kể là Phó Vân Triều hay Lục Dư nấu, bọn họ đều chưa từng được nếm thử.
Phó Vân Triều thật sự không thích nấu ăn ở nhà, thói quen ở sạch khiến anh ghét chạm vào các loại thịt. Cảm giác dầu mỡ dính dính sẽ khiến tâm tình anh cực kỳ kém.
Nhưng mà nếu nhớ không lầm, hôm nay Phó Vân Triều dường như đã mua rất nhiều thịt từ siêu thị về.
Thời điểm anh đối mặt với Lục Dư đúng là rất khác biệt.
Hôm nay, phòng bếp trong nhà nhỏ kiểu phương Tây bị Phó Vân Triều và Lục Dư chiếm giữ. Lục Dư vẫn như cũ, cậu chẳng biết gì với chuyện bếp núc cả, nhưng điều đó không ngăn cản được cậu giúp Phó Vân Triều một tay, chẳng hạn như hỗ trợ rửa rau. Ánh mắt Phó Vân Triều rơi vào phía cậu đang rửa bắp cải, dừng lại chút, nhắc nhở một câu: "Như vậy là được rồi"
Lục Dư liếc mắt nhìn anh, giải thích rất nghiêm túc: "Trước đó Phù Xuyến đã nói với tôi, trên rau có rất nhiều thuốc trừ sâu, cần phải rửa mấy lần"
Nghe thấy cái tên quen thuộc này phát ra từ miệng Lục Dư, Phó Vân Triều hơi hạ đôi mi dài. Không biết anh đang nghĩ gì, một lúc lâu sau mới ngâm nga, thản nhiên hỏi: "Hàn Thanh Nham đã hoàn thành thủ tục chuyển nhượng hung trạch Kỳ Sơn cho em chưa?"
"Ừm, ngày mai mới đi kí tên". Lục Dư hạ mắt xuống, lại đặt bắp cải đã rửa sạch lên tay Phó Vân Triều, lúc thu tay đi lại nhẹ nhàng chạm vào làn da mát lạnh của đối phương, cậu nó chút kỳ quái muốn sờ nắn ngón tay anh: "Khoảng chín giờ sáng."
"Tôi để bảo Tiên Tri đưa em tới đó."
Lục Dư tự nhiên mà đồng ý.
Khoảng sáu giờ, tất cả các món ăn đã được đặt sẵn trên bàn. Phó Vân Triều và Lục Dư ngồi một bên, đối diện với Nhà Tiên Tri và Sở Yếm. Sở Yểm hiển nhiên rất kinh ngạc khi nhìn thấy món ăn phong phú trước mặt, càng nếm thử thêm một món ánh mắt lại sáng thêm một phần, hắn dám thề rằng tài nghệ nấu ăn của chủ nhân của họ chắc chắn tốt hơn đầu bếp của những nhà hàng mang đồ ăn đi trước đó.
Sở Yểm bất động thanh sắc nhanh nhẹn và cơm, không để ý rằng Lục Dư đã lấy từ trong túi ra hai chai rượu đặt ở bên cạnh, một chai đưa cho Phó Vân Triều, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh rất bình tĩnh: "Anh có muốn uống không?"
Nhà Tiên tri: "......"
Nếu nhớ không lầm thì trước đó hắn đã từng nhắc với Lục Dư rằng rượu không thể chuốc say được Phó Vân Triều.
Hắn im lặng rời bát sang một bên, để lại nơi phát huy cho Lục Dư và Phó Vân Triều. Đối mặt với câu hỏi của Lục Dư, Phó Vân Triều chọn hạ mắt cầm lấy chai rượu có nồng độ cực cao.
Mười phút sau, cái chai mà hai người họ đặt sang một bên hơi sóng nhẹ, chỉ còn lại non nửa bình.
Nhà Tiên Tri ngẩng đầu nhìn lên.
Khuôn mặt Phó Vân Triều tràn đầy ý cười, còn Lục Dư thì mím môi.
Không thể phân thắng bại trong hiệp này.
Nhưng bầu không khí tại hiện trường dường như dần bị đình trệ.
Nhà tiên tri quyết đoán cầm lấy cánh tay của Sở Yểm và nhanh chóng biến mất trong nhà ăn. Sở Yểm vẫn còn đang ngậm đùi gà ở trong miệng, mê mang nhìn chằm chằm vào đống thức ăn còn dư trên bàn mà lâm vào bối rối.
Ơ, làm, làm sao lại bị lôi đi rồi?
Trên bàn ăn, ngữ khí thản nhiên của Phó Vân Triều vang lên: "Còn muốn thử cái gì khác nữa không? Tầng hầm dưới ngôi nhà này trước kia là nơi chuyên cất rượu của ba mẹ tôi. Dẫn em đi một vòng xem nhé?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]