Chương trước
Chương sau
Cảnh tượng trước mắt gần cơ hồ dọa quản gia Trương thất kinh bạt vía giống như chim cút ngồi bệt xuống mặt sàn.

Chú Trương luôn loáng thoáng nhận ra rằng mấy ngày nay luôn có gì đó không được bình thường. Người của quân bộ đến một lần rồi lại đến lần thứ hai, hôm nay vừa mở cửa ra thì thấy người quen Trương Thỉ và sĩ quan cảnh sát mặc đồng phục xuất hiện, sự bất an trong lòng giống như nước biển bị gió cuốn lên, trong nháy mắt sóng cuồn cuộn, căn bản không có biện pháp bình tĩnh trở lại.

Ông đi theo phía sau cảnh sát, nghe cảnh sát nói Lục Lịch có liên quan mật thiết trong vụ dị chủng tấn công giết hại Lục Dư, ánh mắt vô thức nhìn Lục Lịch. Biểu cảm của chàng trai trẻ cố gắng bảo trì bình tĩnh, nhưng đôi mắt của gã đã nói lên suy nghĩ thực sự của của mình. Còn trong nháy mắt kia đột nhiên tầng tầng cơ bắp nơi cánh tay và biểu cảm dữ tợn vào lúc đó đều lật đổ nhận thức trước đây của quản gia Trương về Lục Lịch.

Giờ phút này.

Thấy cánh tay Lục Lịch bị sương đen xé toạc, cảnh tượng đẫm máu cùng hành động khá lạ này khiến ông càng cảm thấy chấn động hơn là khiếp sợ. Ông không nhịn được dõi theo ánh mắt của Trương Thỉ nhìn ra phía cửa, thấy một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, quần tây đứng như tre xanh trên núi, dáng người thẳng mà đứng, một khuôn mặt ngũ quan tinh xảo lại quen thuộc, nhưng trước sau đều là sự lạnh nhạt buốt giá.

Là Lục Dư.

Quản gia Trương ngây ngẩy cả người.

Cũng sững sờ còn có thêm Lục Lịch. Cơn đau khi cánh tay bị xé toạc hầu như không thể giữ được chiếc mặt nạ thường bám trên mặt, tiếng thét đau đớn vang vọng khắp phòng, gã ngã quỳ xuống đất, nhìn chằm chằm vào cánh tay đã lăn sang một bên. Ngón tay vô thức chạm vào vị trí của bả vai, máu phun ra gần như hoàn toàn nhuộm đỏ bàn tay gã ta.

Nhưng dị năng giả mạnh cũng chính là mạnh ở phương diện này.

Cơ thể của họ có khả năng chịu đựng tốt hơn nhiều so với những người bình thường khác.

Gã đau đớn đến mức muốn ngất đi, nhưng sự thật là lúc này gã vô cùng tỉnh táo. Đôi mắt như một con sói hung ác bắt gặp Lục Dư xuất hiện cùng Vệ Quân trong nháy mắt, ánh mắt của cậu thanh niên trầm tĩnh vô cùng đen láy. Lục Lịch thậm chí không thể tìm thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Lục Dư, gã giống như rơi vào bóng tối sâu thẳm nặng nề, mãi mãi không thể tìm thấy lối ra.

Lục Lịch bất giác lẩm bẩm, kêu lên tên Lục Dư: "Lục Dư, Lục Dư-----"

Với vài tiếng trầm thấp này, ánh mắt của Lục Lịch dần dần được thay thế bằng nỗi chán ghét cùng căm hận, lại nhìn thấy một màn sương đen mờ nhạt bao quanh cơ thể đối phương, đó là thứ dễ dàng xé toạc cánh tay của gã ta vừa rồi.

Trong đầu Lục Lịch lặp lại những gì Trương Thỉ nói cười với gã trước đó:

'Vận khí của Lục Dư thật tốt, mỗi lần gặp dị chủng chúng tôi đều kịp thời chạy tới.'

Ngay lập tức, gã ta dường như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, đôi mắt đột nhiên mở to và gầm lên: "Chúng mày chơi tao---"

Ngay từ đầu, Lục Dư đã nói với Trương Thỉ rằng hung thủ là gã.

Nhưng tất cả mọi người đều hạ thấp cảnh giác của gã, thậm chí còn làm theo nguyện vọng của bọn họ bước vào một cái bẫy đặc biệt làm cho chính bản thân gã!

Trương Thỉ thấy vẻ mặt gớm ghiếc đến mức hơi méo mó, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ. Hắn xua tay: "Ây za, sao cậu có thể nói như vậy chứ, chuyện này làm sao có thể gọi là chơi được. Chúng tôi đang câu cá, cậu thấy đấy, không phải chúng tôi đã bắt được một con cá lớn như thế này sao? Cho nên, đại danh Lịch thiếu theo chúng tôi đi một chuyến này nha?"

"Chúng mày muốn bắt tao, ít nhất cũng phải có chứng cứ, đúng không?"

"Không phải chứng cứ trong túi của cậu sao?" Trương Thỉ ra hiệu cho viên cảnh sát bước lên phía trước, lấy điện thoại trong túi của Lục Lịch ra, nhưng trước khi hắn kịp ra tay, đôi mắt đen ngòm của Lục Lịch đã nhìn chằm chằm vào viên cảnh sát như một con thú. Cũng chính vào lúc này, sương đen tản ra từ cơ thể Lục Dư dễ dàng bay đến chỗ Lục Lịch.

Người thanh niên vốn đã chịu đựng cơn đau từ màn sương đen trước đó đột nhiên căng chặt cơ thể.

Nhưng Lục Dư hiển nhiên không có ý định cho gã cơ hội này.

Sương đen đem tứ chi của Lục Lịch trói chặt, một lưỡi dao sương đen tuyền rơi xuống như một thực thể, mũi dao sắc bén chảy xuôi dòng lưu sa đen nhánh, chậm rãi như máu chảy rơi xuống mí mắt Lục Lịch. Lục Dư âm thầm cảnh cáo gã, chỉ cần gã dám động đậy, lưỡi dao hóa từ sương đen kia sẽ xuyên qua mí mắt gã không chút do dự.

Sau đó, nó lại xuyên qua nhãn cầu của gã ta.

Mơ hồ bên trong, Lục Lịch dường như có thể nghe thấy tiếng tròng mắt bị đâm nát.

Gã cứng đờ, không dám nhúc nhích, nhưng sương đen đã tản ra và chui vào trong túi rồi, nó bao quanh điện thoại đưa cho Lục Dư. Những ngón tay thon dài với làn da trắng sáng của cậu trai trẻ chơi đùa chiếc điện thoại tối đen như mực, chỉ cần chạm nhẹ, màn hình sáng lên, cậu thản nhiên ném nó cho Vệ Quân, không nói gì.

Dị năng giả của quân đội đặc biệt nhanh chóng tiến lên phía trước, mặc dù sương đen còn chưa hoàn toàn tiêu tán, nhưng họ đã nhanh nhẹn trói chặt cơ thể của Lục Lịch.

Thấy Lục Dư rời đi, Trương Thỉ vội vàng đuổi theo.

Thấy vậy, một trong những dị năng giả gọi hắn lại: "Ơ, anh Trương, chúng tôi nên làm gì với cái cánh tay này của Lục Lịch đây?"

Trương Thỉ liếc mắt nhìn lại, vẻ mặt bình tĩnh: "Tùy cậu, đem về cũng được"

Dù sao, cũng không làm được gì.

Trong phút chốc, trong căn phòng lớn chỉ còn lại vài dị năng giả và cảnh sát. Nhóm người cảnh sát từ đầu đều mang khuôn mặt nhăn nhó căng thẳng khó coi cũng đang tò mò nhìn chằm chằm vào lớp sương đen kia vào lúc này, trái tim mãnh liệt cảm khái. Sở quân sự và khu cảnh sát là một đại gia đình, cũng là một nhà, bây giờ dị năng giả được phân bố rộng rãi, ở thủ đô của bọn họ có rất nhiều dị năng giả, cho nên ngay cả cảnh sát bình thường cũng nghe thấy tên của Lục Dư từ trong miệng.

Vốn tưởng rằng dị năng giả bình thường đã đủ mạnh.

Không ngờ Lục Dư còn mạnh hơn.

"Đây là Lục Dư sao? Cậu ta là thuộc loại dị năng giả gì vậy, tôi hoàn toàn chưa thấy qua bao giờ". Viên cảnh sát rít lên: "Không phải nói Lục Lịch cũng là dị năng giả sao? Như thế nào mà ở trước mặt Lục Dư lại chẳng là cái thứ gì hết vậy!"

Dị năng giả không nhịn được cười: "Còn không phải sao, chúng tôi cũng chẳng là gì trước mặt cậu ấy. Mẹ nó ngầu chết y được"

Mấy phen cảm khái trong lòng, sự ngưỡng mộ của mọi người đối với Lục Dư tựa hồ lại cao thêm một bậc.

...

Trương Thỉ và những người khác vẫn khá vui vẻ, dù sao hôm nay cũng là một vụ thu hoạch trọn vẹn.

Nhưng vì sự xuất hiện của họ, cư dân mạng chỉ có thể nhìn vào buổi phát sóng trực tiếp bị gián đoạn trước mặt trong sự bàng hoàng vô tận vào lúc này.

Tại thời điểm này, họ chính là 'Đm...', 'F*ck?', 'Vãi!!!' ba trạng thái đổi qua đổi lại.

Trong một thời gian, không ai có rảnh mà còn hú hét kêu gào trong phòng phát sóng trực tiếp. Giờ phút này, Lục Lịch đã đi rồi, ở trong đó làm quái gì nữa. Ví dụ như Vưu Hiểu, hay như đám đông ăn dưa trong phòng phát sóng trực tiếp của Chu Khung đã vội vã xông vào Weibo để điên cuông tag Lục Lịch.

Tuy nhiên, rõ ràng là Dương Chương đã toàn thắng tuyệt đối ở khía cạnh này.

Hắn cầm đầu phòng làm việc Dương Đào và nhóm công nhân viên ở đây, giả vờ ngạc nhiên và đăng một bài lên Weibo.

Tàn nguyệt vô song: [Wtf! Thật không thể tin được!!! Các huynh đệ tỷ muội có vừa xem phát sóng trực tiếp của @Lục Lịch không? Càng xem càng không hiểu chiều hướng diễn biến nó theo chiều nào hết? Đang yên đang lành Lục Lịch sao lại bị cảnh sát bế đi vậy? Đúng đúng đúng, hắn ta đã bị cảnh sát bế đi! Hơn nữa, nếu tôi không nghe nhầm thì lúc ấy viên cảnh sát kia có nói rằng hắn ta có LIÊN QUAN MẬT THIẾT đến vụ án tấn công sát hại Lục Dư?!]

Chỉ trong nửa giờ, đã có hàng chục nghìn bình luận dưới bài viết Weibo này.

Có thể thấy mọi người đều đã ăn dưa tại hiện trường.

[Tôi cũng nghe thấy này]

[Cười chết tôi mất, tôi còn tưởng tai tôi bị lãng chứ, kết quả thật là Lục Lịch bị bắt!]

[Tôi đang nằm trên giường cũng phải bật dậy, đập tường cười ha hả đây này, mọi người có hiểu hông? Ban đầu tôi nghĩ rằng Lục Lịch sẽ rải hóa chất tẩy trắng nồng nặc trên live, nhưng kết quả...... Kết quả là, trèo đèo lội suối vượt qua hàng ngàn lối quanh co, quẹo thẳng vào nhà tù, đệt mịa, cua khét vãi]

[Vậy mà không ai để ý đến lời 'tấn công sát hại Lục Dư' có ý nghĩa gì à? Lục Lịch đưa Lục Dư đến hung trạch Kỳ Sơn là sự thật đúng không? Nghe cảnh sát nói, tôi nghĩ chuyện giữa Lục Lịch với Lục Dư không đơn giản như vậy đâu]

[+1 cho chị lầu trên. Tôi nghĩ Lục Lịch rất có khả năng đã phạm pháp rồi]

[Đệt. Lục Lịch thật sự là người đầu tiên trong làng giải trí, a thiệc kích thích quá đi thôi]

[Đời này Lục Lịch đổ mấy tấn chlorine(1) cũng không tẩy trắng nổi rồi, hắn chính là viên than đen từ vũng bùn hôi thối lăn ra, không thể nào đen hơn được nữa. Các bạn fans à, vành cái mắt ra nhìn cho kĩ idol của mấy người là cái giống bại hoại gì đi. Còn mẹ nó ở đấy mà muốn thanh với chả minh!"

(1): chlorine là loại hóa chất tẩy rửa cực mạnh, được phổ biến rộng rãi trong cuộc sống, đặc biệt là trong công nghiệp khử khuẩn, tiệt trùng... Nhưng tất cả đều phải được pha loãng để đảm bảo an toàn sử dụng và bảo vệ môi trường.

[Ôi, dưới bài weibo này lúc đầu cũng đầy lũ kêu thanh minh ấy, chẳng qua là bị cho ra chuồng gà hết rồi]

[Không tin chó sủa bậy bạ, đừng hòng bôi bẩn lan truyền lung tung, chờ kết quả của studio]

[Còn cái kít studio! Những nhân viên trong phòng làm việc của Lục Lịch chả từ chức hết rồi có biết không? Chính là MAY MẮN chạy thoát đó nha~]

Sự tình trên mạng phát triển với tốc độ chóng mặt, các phương tiện truyền thông đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua tin tức lớn này, ng.u gì mà không lấp đầy KPI năm nay chứ? Nhưng lúc này, bọn họ không thể từ trong tay cảnh sát phỏng vấn Lục Lịch được, cho nên chỉ có thể rút lui tìm người khác trong nhà họ Lục. Kết quả là, tin tức tìm được lại vô cùng sốt dẻo. Một số phóng viên trèo qua tường và đi vào nơi Tần Trăn Trăn sống, muốn thử vận may-

Cho dù bây giờ Tần Trăn Trăn có điên thì bọn họ cũng có thể dùng đề tài này để khơi mào.

Nhưng không ngờ, nghe nói Tần Trăn Trăn mất tích.

Còn một bộ phận phóng viên canh gác trước cổng tập đoàn Lục thị, thành công ngồi xổm đến lúc Lục Hồng Duy ra. Mà trong khoảng thời gian này Lục Hồng Duy vô cùng bận rộn với công việc của tập đoàn, trợ lý và những người khác cũng không nói cụ thể với ông ta về Lục Lịch, hiện tại bị vô số micro chĩa vào mặt, camera dí full góc cạnh, nháy mắt sắc mặt ông ta so với đáy nồi còn đen gấp năm lần.

Truyền thông lớn tiếng hỏi: "Ông Lục nghĩ sao về việc Lục Lịch bị cảnh sát bắt? Tôi nghe nói hắn thật sự có ý định giết Lục Dư nên mới phải về quy án? Ông Lục có biết chuyện này không? Dựa theo thái độ trước đây của ông Lục đối với Lục Dư, sở dĩ Lục Lịch có bản lĩnh lớn như vậy là vì có ông đứng sau xúi giục và chống lưng cho sao?"

Trợ lý của Lục Hồng Duy: "......"

Các phóng viên khác: "......"

Huynh đệ à, cậu đúng là to gan lớn mật thật đấy. Nhìn cái mũi tên này đi---ban đầu chỉ liên quan đến việc Lục Lịch tấn công sát hại Lục Dư, nhưng bây giờ hắn lại trực tiếp nghi ngờ kế hoạch làm chuyện này của Lục Lịch là do Lục Hồng Duy là cha xúi giục.

Nếu là Lục Hồng Duy, có lẽ lúc này bọn họ sẽ phải nhảy dựng lên.

Sự thật chứng minh rằng tuy Lục Hồng Duy không nhảy dựng lên, nhưng ông ta tức giận đến mức ngừng thở, ông ta nhìn chằm chằm vào phóng viên đang nói chuyện, nhưng đối phương vẫn lộ ra vẻ mặt thấy chết không sờn như một chiến binh ngẩng cao đầu kiêu ngạo, hắn lại lớn tiếng lặp lại câu nói vừa rồi.

Giây tiếp theo, Lục Hồng Duy cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, đột nhiên tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay ra, đập vào trán đối phương.

Ông ta tức giận quát: "Cút ra ngoài! Mày dám tới vu khống tao sao? Để tao nói cho mày biết, nhóm luật sư của Lục gia sẽ liên lạc ngay với mày, mày sẽ phải trả giá đắt cho việc này! Để tao xem mày có thể tiếp tục trở thành một nhà báo trong tương lai không!"

Nhưng người phóng viên kia cũng là người nóng nảy, không sợ bất cứ điều gì: "Ông và Lục Lịch không phải là cha con ruột thật sao? Ông Lục có biết rằng Lục Lịch cũng nói như vậy khi đe dọa người ta không? Vậy ông Lục có biết Lục Lịch đã làm gì Lục Dư không? Hay là ông biết nhưng ông không thèm quan tâm, ông cảm thấy không quan trọng, ông cho rằng tính mạng con người không có giá trị?"

Phóng viên bên cạnh không khỏi liếc mắt nhìn người thanh niên kia một lần nữa, nhìn thân hình gầy gò trắng nõn thẳng đứng như cây gậy trúc, nhưng không ngờ lại nói từng câu một, lập tức đội một cái mũ lớn 'giẫm đạp mạng người' cho Lục Hồng Duy.

Lục Hồng Duy rõ ràng đang trên bờ vực nổi cơn thịnh nộ, nếu trong tay còn có thứ gì khác có thể đập nát đối phương, ông ta nhất định sẽ làm như vậy không chút do dự. Không đợi ông ta làm gì, trợ lý ở bên cạnh đã đổ đầy mồ hôi trên trán và thì thầm vào tai ông ta: "Lục tổng, bình tĩnh, bình tĩnh! Có lẽ hắn là do công ty đối thủ của chúng ta phái tới, sợ rằng đang sốt ruột đó!"

Những lời này lọt vào tai Lục Hồng Duy, trong tiền thức thô bạo dội cho mình một chậu nước lạnh, cả người lạnh băng hướng về phía đối phương. Ông ta phản ứng lại, nhìn vào nơi đã đỏ ửng sưng lên trên đầu phóng viên, sắc mặt một lần nữa tối hẳn xuống. Một lúc sau, ông ta mím môi nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi tức giận nên đã làm cậu bị thương, tôi sẽ bồi thường toàn bộ."

Hít một hơi thật sâu, đối mặt với ánh mắt tò mò và bất ngờ của các phóng viên, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một: "Về phần những gì mọi người nói, tạm thời tôi cũng không rõ lắm, gần đây tôi bận rộn với công việc của công ty, có thể nhận được tin tức hơi muộn, xin hãy tha thứ cho tôi. Tiếp theo, tôi sẽ từ từ xem xét kỹ và cho bạn một lời giải thích."

Mặc dù Lục Hồng Duy nói chính là sự thật, bản thân ông ta cũng không biết gì về mớ hỗn độn mà Lục Lịch đã gây ra. Nhưng trong mắt một nhóm phóng viên tại hiện trường, loại lời nói này rõ ràng là ném nồi---

Chính là nói cho mọi người biết, bất kể là chuyện gì, dù sao cũng không liên quan gì đến ông ta.

Phóng viên sờ sờ vết đỏ sưng trên trán, trợn mắt giận dữ, sau đó nói một cách âm dương quái khí: "Ông Lục thật biết nói đùa, không phải Lục Lịch là con trai yêu quý của ông sao? Cục vàng của ông dạo gần đây toàn làm mưa làm gió trên toàn cõi mạng, ông thật sự không biết chút gì thật sao? Không phải là đội ngũ quan hệ công chúng của công ty ông đã hỗ trợ Lục Lịch khi gã ta phát sóng trực tiếp sao?"

"Cái gì ——?"

Ngay khi giọng nói của phóng viên rơi xuống, trợ lý đứng bên cạnh Lục Hồng Duy không khỏi run rẩy. 𝖳hử‎ đọc‎ 𝑡r𝗎𝘺ện‎ không‎ q𝗎ảng‎ cáo‎ 𝑡ại‎ ⩵‎ 𝖳𝙍𝗎𝐌𝖳‎ 𝙍U𝐘eN﹒vn‎ ⩵

Hắn quên mất Lục Lịch đã trực tiếp liên lạc với hắn về vấn đề này, hắn cũng không nghĩ sẽ đề cập với Lục Hồng Duy vì lo lắng sẽ quấy rầy Lục Hồng Duy. Nhưng hiện tại......Trợ lý cắn môi, thấp giọng nói: "Xin lỗi Lục tổng, là tiểu thiếu gia đã liên lạc với tôi......"

Cơn giận của Lục Hồng Duy vốn đã bị đè nén hết sức khó khăn bắt đầu dâng lên vào lúc này.

Ông ta gian nan đè nén ham muốn bạo ngược muốn di chuyển, đột nhiên đẩy nhóm người trước mặt ra, nhanh chóng chui vào trong xe. Thấy vậy, trợ lý lập tức đi theo.

Những phóng viên còn lại nhìn tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng mỗi người đều nhíu mày.

Các phóng viên thông minh đều chọn bắt đầu từ hướng Lục Hồng Duy tức giận đánh người.

Thay vì làm sáng tỏ chuyện ông ta không biết cái gì về những chuyện Lục Lịch đã làm.

Cư dân mạng không thích xem thể loại đó.

Ngoài Tần Trăn Trăn và Lục Hồng Duy, một số người còn bắt được người anh cả Lục Tiêu. So với Lục Lịch và những người còn lại trong nhà họ Lục, Lục Tiêu thực sự là một người tương đối ít nói, hoặc hắn chưa bao giờ xuất hiện trước ống kính của phóng viên, cũng chưa từng xuất hiện trước công chúng nhiều. Nhưng vào lúc này, khi đối mặt với câu hỏi của phóng viên, hắn nhắm mắt lại và trầm lặng nói: "Tôi biết."

Trên thực tế, các phóng viên không có ý định đào bới bất cứ thứ gì từ miệng Lục Tiêu, từ chỗ Lục Hồng Duy, người bình thường sẽ chọn nói một ba câu cái gì cũng không biết để tránh bị hiềm nghi. Nhưng không ai có thể nghĩ rằng Lục Tiêu sẽ thừa nhận điều đó!

Mấy phóng viên chuẩn bị phỏng vấn tượng trưng rồi nhanh chóng rời đi lập tức thẳng lưng như thể bị cho uống một liều thuốc trợ lực tim trong chốc lát, nhìn chằm chằm Lục Tiêu bằng một đôi mắt sáng hơn cả đèn pha, thậm chí còn ghen tị, oán trách mấy phóng viên đứng hàng đầu tiên: "Anh Lục có biết sao? Vậy tại sao anh không ngăn cản Lục Lịch? Anh có thể nói cho tôi biết thêm về không?"

Lục Tiêu luôn là một người kiêu ngạo, hắn sinh ra trong nhà họ Lục, một gia đình hào môn danh giá ở thủ đô, từ nhỏ đã phải đối mặt với vô số máy quay. Nhưng bây giờ, Lục Tiêu-người luôn tự tin và được ngưỡng mộ, thậm chí không dám nhìn thẳng vào máy quay, hắn nhìn chằm chằm vào những đường kẻ trên mặt đất với hàng mi rũ xuống, sau một hồi trầm lặng rốt cuộc cũng nói một tiếng: "Tôi biết đã quá muộn, nhưng tôi đã gọi cảnh sát. Những gì Lục Lịch đang trải qua bây giờ đều là lỗi của cậu ta. Tôi muốn cậu ta nhận được hình phạt thích đáng, phải trả giá cho những gì cậu ta đã làm."

Khi hắn nói hai câu cuối cùng, giọng nói của Lục Tiêu đột nhiên trở nên rất chậm, như thể từng chữ từng chữ bật ra khỏi kẽ răng. Một phóng viên nhận thấy bàn tay Lục Tiêu treo ở hai bên đã bị siết chặt thành nắm đấm, dường như hắn đã dùng rất nhiều sức, trên mu bàn tay có gân xanh, đốt ngón tay đỏ bừng trắng bệch.

Phóng viên nhìn hắn, thấy đôi môi mím chặt của hắn, và thấy cơ thể ấy hơi run rẩy.

Khi hắn chuẩn bị nói gì đó, Lục Tiêu đột nhiên lại lên tiếng: "Tôi cảm thấy vô cùng áy náy vì đã không kịp thời biết bộ mặt thật của Lục Lịch, tôi xin lỗi Lục Dư. Nếu Lục Dư bị thương, tôi nguyện vì em ấy mà gánh chịu tất cả".

Có lẽ Lục Tiêu thật sự rất buồn, bộ dạng nhẫn nhịn khiến phóng viên có chút không đành lòng, vì vậy hắn thì thầm an ủi: "Anh không cần tự trách bản thân mình như vậy, tất cả đều do Lục Lịch quá xấu xa thôi"

Lục Tiêu cười khổ.

Chỉ là bởi vì đối phương không biết hắn đã làm cái gì, cho nên mới có người nói với hắn rằng chỉ có Lục Lịch quá xấu xa.

Nhưng Lục Lịch lại dám ác độc đến như vậy, không phải bọn họ cũng góp phần vào chuyện này sao?

Lục Tiêu không nói thêm gì nữa, hắn chỉ lặp lại một lời xin lỗi đơn giản.

Nhưng sẽ không ai biết rằng đối với người kia, ba từ này sẽ không bao giờ có thể nghe thấy được.

...

Cư dân mạng ăn dưa thấy Lục Tiêu thừa nhận Lục Lịch là chủ mưu trong vụ án tấn công sát hại Lục Dư, khi nghe đến chính hắn là người báo cảnh sát, hai từ khiếp sợ và kinh ngạc đều phải viết hoa với cỡ chữ to nhất. Vl, sao Lục Tiêu lại dũng cảm như vậy chứ?

Hắn không sợ bị Lục Lịch và fans gã ta cho hít nhang sao?

Với ý nghĩ đó, một video phỏng vấn khác đã được đăng tải trên mạng. Và người được phỏng vấn lần này là người đại diện Uy ca của Lục Lịch. Uy ca cuối cùng cũng nhận ra tình hình không ổn, trong ấn tượng của hắn, hắn và Lục Lịch thường giao chiến với các nghệ sĩ trong giới giải trí, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Lục Lịch sẽ thực sự làm việc tàn nhẫn như giết hại Lục Dư.

Khi mẹ của Bốc Trạch ngã xuống và qua đời không lâu sau khi bà nằm viện vì fans gây ra, hắn ta vẫn luôn gặp bà ấy trong mỗi cơn ác mộng của mình, ở trong mơ hắn trốn trong góc và mẹ của Bốc Trạch nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt đẫm máu, đổ lỗi cho họ vì đã làm điều này.

Mà bây giờ, Lục Lịch, hắn...... Đây không phải là tự tìm đường chết cho mình sao?

Uy ca hoàn toàn hoảng loạn và bất lực đến mức không thể làm gì được, cuối cùng đã thừa nhận trước công chúng rằng những lời phản bác của Lục Lịch trên sóng trực tiếp đều là giả, và tất cả chúng đều được sử dụng để đánh lừa người hâm mộ và công chúng. Thực tế là gã ta đã làm rất nhiều điều không thể tha thứ, không xứng đáng là người của công chúng.

Thậm chí theo một cách nào đó, gã không xứng đáng là một con người.

Nhưng trên thực tế, Lục Lịch là người như thế nào, mọi người khắp thế giới đều biết. Đương nhiên, tất cả những người lên mạng đều nhìn thấy nó từ Internet, và những người không lên mạng cũng nghe thấy nó từ vô số người. Vì vậy, phần thu hút mọi người hơn là nửa sau của video. Người ta nói rằng khi các phóng viên bắt gặp Uy ca và chuẩn bị phỏng vấn, một số người hâm mộ của Lục Lịch cũng đã chặn Uy ca lại và không cho bọn họ tiếp cận.

Uy ca không muốn đối mặt với nhóm người hâm mộ đó và không muốn nói bất cứ điều gì.

Cũng không biết như thế nào, có lẽ đại khái chính là một số việc cần làm sáng tỏ, cũng đối với Lục Lịch quá đỗi thất vọng, cảm thấy vô cùng buồn lòng, muốn đem hết thảy mọi thứ đưa ra ánh sáng.

Tất nhiên, các phóng viên rất vui khi có nội dung để đưa tin, so với những người hâm mộ của Lục Lịch đứng sang một bên dường như lúc nào cũng im lặng. Khi Uy ca đối mặt với máy quay, một trong những người hâm mộ tự hồ cuối cùng đã không còn kiên nhẫn, đột nhiên nhặt chai rượu trên bàn phục vụ và đập nó vào sau đầu Uy ca.

Ngay lập tức, Uy ca chỉ cảm thấy một cơn đau nhói ở phía sau đầu.

Cùng lúc đó, từng tầng đốm đen bắt đầu xuất hiện trước mắt hắn, đôi mắt dường như đã tiến vào bóng tối hoàn toàn, hắn không thể nhìn rõ, cũng không thể đứng thẳng lên trong chốc lát.

Phóng viên đứng trước mặt cầm điện thoại di động, đối diện với Uy ca nhìn cảnh tượng trước mặt với ánh mắt đầy kinh ngạc, vẻ mặt có chút đờ đẫn. Ánh mắt của hắn rơi vào tay thủ phạm, chai rượu trong tay đối phương đã hoàn toàn vỡ vụn khi cô ta đập mạnh vào Uy ca, trên cái chai người hâm mộ cầm trong tay đang nhỏ tí tách toàn là máu.

"Cô---"

Nhất thời không có ai phản ứng.

Cho đến khi các nhân viên tại nhà hàng nhìn thấy cảnh này và hét lên: "Chuyện gì đã xảy ra vậy, có chuyện rồi! Gọi xe cứu thương!"

Màn hình rung lên, mọi người trở nên vô cùng bối rối.

Video ngắn này kết thúc tại đây.

Nhưng tất cả những người nhìn thấy nó đều im lặng.

Lục Lịch tàn nhẫn, fans của Lục Lịch cũng vô cùng bốc đồng.

[Lục Lịch và fans của gã ta đúng là rất biết cách thu hút sự chú ý của tôi]

[Tôi choáng váng luôn rồi các chị em ơi]

[Mặc dù tôi cảm thấy Trương Uy xứng đáng với điều đó, nhưng fans của Lục Lịch thật không hổ thẹn khi bọn họ kế thừa toàn bộ tính cách dã man này của Vương Bát Lục Lịch]

[Tôi hy vọng Trương Uy kiện đám fans này đến tán gia bại sản!]

[Đúng là tế bào ung thư ác tính mà, cái này gọi là gì ấy nhỉ, là ung thư xã hội!]

[Hóa ra người hâm mộ cũng cùng một mạch mới idol, thừa hưởng cái hung bạo như nhau]

[......]

Trong phòng thẩm vấn của bộ phận đặc biệt lúc này, Trương Thỉ bắt chéo chân, phía sau màn hình lớn không ngừng cuộn lên những lời buộc tội, chỉ trích và lăng mạ của cư dân mạng, Trương Thỉ mỉm cười hỏi: "Thế nào Lịch thiếu, nhìn có hay không? Nhìn Lục Tiêu và Lục Hồng Duy, xem ra bọn họ thật sự từ bỏ cậu rồi. Vậy cậu phải làm gì tiếp theo đây? Đừng hung dữ như vậy, trông giống như một tên Vương Bát chỉ có thể vươn dài cái cổ, lại không thể cắn được cái nào, nhìn thật giống một quái vật xấu xí"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.