Uy ca đợi nửa ngày cũng không nhận được tin nhắn phản hồi từ phòng làm việc, trong khoảng thời gian ngắn không hiểu vì sao. Bầu không khí trong studio của bọn họ thật ra khá hài hòa, chủ yếu là do ông chủ Lục Lịch luôn sẵn sàng tiêu tiền, cho nên nhân viên được đãi ngộ rất tốt, khi làm việc cũng rất có động lực.
Tất nhiên, có một lý do quan trọng khác vì trong số nhiều nhân viên của studio là fan của Lục Lịch. Khi lần đầu tiên đến phỏng vấn, vẻ mặt họ còn rất kích động nói rằng - ngay cả khi mức lương rất thấp cũng không thành vấn đề!
Nhưng hiện tại...... Tại sao không ai nhắc nhở họ rằng scandal của Lục Lịch vẫn đang treo lơ lửng trên Weibo?
Uy ca cảm nhận được trong lòng mình thấp thỏm bất an về cái gì đó, hắn không dám nói trực tiếp với Lục Lịch rằng các nhân viên trong phòng làm việc dường như đang giả vờ chết, không ai trong số họ nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình, vì vậy hắn chỉ có thể ngượng ngùng nói: "Tôi sẽ giải quyết nó ngay khi tôi trở về."
Lục Lịch chỉ liếc mắt nhìn hắn khi nghe thấy lời này, nhưng cặp mắt cúi xuống lại tràn đầy không kiên nhẫn. Suy nghĩ cẩn thận về hàng loạt sự việc đã xảy ra trong khoảng thời gian này, ngọn lửa trong lòng Lục Lịch không thể dập tắt dù chỉ một chút, thậm chí còn có cảm giác mãnh liệt. Hắn hít một hơi thật sâu và tiếp tục suy nghĩ trong đầu phải làm gì—
Nhưng những cơn đau đầu dường như chồng chất lên nhau, nhức nhối khó hiểu.
Sau một lúc, hắn nói: "Đến lúc đó live trực tiếp trên Weibo, nói rằng bịa đặt bôi nhọ là phạm pháp. Hơn nữa, lúc đó tôi đang quay phim nên không có thời gian ép buộc Lục Dư tới hung trạch Kỳ Sơn".
"Vâng"
Tuy nhiên, ánh mắt của hắn vô tình rơi vào gương chiếu hậu, hắn tình cờ nhìn thấy biểu cảm man rợ của Lục Lịch trên mặt vào lúc này. Vẻ mặt này không giống như gã không ép buộc Lục Dư. Nhưng Uy ca không dám nhìn lâu hơn, vì vậy hắn chỉ có thể buộc mắt mình phải nhìn thẳng về phía trước và nghiêm túc lái xe.
Lục Lịch nghiến răng, hối hận vô số lần lẽ ra mình nên để Lục Dư chết trong tòa hung trạch Kỳ Sơn lúc đó.
Nhóm người vô dụng đấy không biết đã làm thế nào mà để Lục Dư chạy thoát ra ngoài.
Nguồn gốc của tất cả những điều xui xẻo của hắn bắt đầu khi Lục Dư trốn thoát khỏi biệt thự ma Kỳ Sơn.
Xe chạy trên đường và nhanh chóng đến phòng làm việc nằm trong tòa nhà trung tâm thành phố. Studio của Lục Lịch do nhà họ Lục tài trợ, địa điểm được chọn cũng như quy mô phát triển cho đến ngày hôm nay, gần như không thể thoát khỏi sự giúp đỡ của nhà họ Lục.
Chỉ có thể nói rằng thực sự dễ dàng để làm mọi thứ bằng tiền và các mối quan hệ.
Uy ca lẩm bẩm trong lòng, vào thang máy cùng Lục Lịch, nhanh chóng đẩy cửa phòng studio. Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là lúc này, studio phía sau cánh cửa yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh của một chiếc ghim rơi trên sàn nhà. Thoạt nhìn, máy trạm nơi nhân viên nên ngồi trống rỗng, không có ai ở đó.
Uy ca sững sờ.
Lục Lịch cũng ngoài ý muốn mà cau mày, không may thay cơn bực dọc của Lục Lịch vốn dĩ đang cháy âm ỉ trên đỉnh đầu, khi thấy trong giờ làm việc không có ai thì ngọn lửa hung ác cứ từng trận từng trận bốc lên, gã đột nhiên giơ chân lên đá vào tường bên cạnh, một tiếng vang nặng nề phát ra, bụi trên tường theo ánh sáng chiếu vào rơi xuống, mặt mày Lục Lịch âm trầm, lạnh giọng hỏi: "Người đâu!"
Vẻ mặt Uy ca sống không còn gì luyến tiếc.
Hắn cũng muốn biết người đâu!
Đang yên đang lành tại sao người đều chạy đâu không thấy! Chẳng trách lúc ấy không có một ai trả lời tin nhắn của hắn. Hắn nghĩ, nhưng từ khóe mắt đã thoáng nhìn thấy thứ đang nằm trên bàn bên cạnh. Uy ca vô thức bước tới, hắn rơi vào im lặng sâu thẳm khi nhìn thấy ba chữ lớn 'đơn từ chức'.
Đúng lúc này, tiếng thang máy lại vang lên, tiếp theo là âm thanh ồn ào của một nhóm người. Uy ca cầm lá thư từ chức và nhìn về phía người đi tới, nhóm người đó là nhân viên của studio của họ. Tâm trạng của mọi người khác hoàn toàn so với hắn và Lục Lịch, các nhân viên lúc này đang cầm một ly trà sữa hoặc tách cà phê trong tay, khua tay múa chân nói gì đó. Uy ca vểnh tai lên nghe:
Tìm việc thì cũng đâu cần phải sốt hết cả vó lên thế? Còn không bằng chạy nhanh ra nhân cơ hội này dành cho mình một kỳ nghỉ có phải hơn không?
Uy ca: "......"
Hắn không khỏi lặng lẽ liếc nhìn Lục Lịch.
Hắn không nghĩ khuôn mặt Lục Lịch bằng từ đen kịt là có thể miêu tả được. Trong khoảng thời gian này, số lần khuôn mặt kia đen đến kinh hồn, như thể ngay cả lông mày cũng có dấu vết dính lại, nói chung, cả người đều chìm trong bực bội, hiện tại gã đã tức điên đến mức muốn trực tiếp xé nát toàn bộ nhóm nhân viên.
Các nhân viên có vẻ hơi ngạc nhiên khi họ đẩy cánh cửa đang mở một nửa rồi nhìn thấy Uy ca và Lục Lịch. Hầu hết trong số họ cảm thấy hơi ngượng ngùng cùng xấu hổ, nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình với một chút dư quang trong mắt. Người thanh niên đứng đầu nhạy bén nhìn thấy lá đơn từ chức của mình được Uy ca, vì vậy hắn ta chỉ thoải mái cười.
"Uy ca, anh đã xem đơn từ chức của tôi chưa? Tiện đây tôi cũng nói thẳng, tôi muốn thay đổi công việc khác"
Vài cái đầu cũng thò ra từ phía sau hắn, nói theo: "Còn tôi, còn tôi nữa!"
Uy ca: "......Vì cái gì đang yên lành lại muốn từ chức? Hay mấy người từ từ suy nghĩ kỹ lại đi? Không phải đã nói rằng mình rất thích công việc này khi gia nhập công ty trước đây, mọi người muốn sát cánh bên Lục Lịch mọi lúc sao?"
Người thanh niên xua tay khi nghe thấy điều này, nói thẳng: "Quả thật lúc đấy mắt có vấn đề. Nhưng sau khi làm việc ở đây hơn một năm, mắt tôi đã được chữa khỏi rồi"
Âm dương kỳ quái trong đó rơi vào tai những nhân viên khác, đột nhiên một đám người cắn môi, cưỡng ép nín cười mà suýt chút nữa không nhịn được.
Uy ca không phải là một kẻ ngốc đương nhiên có thể hiểu được ý đối phương nói là gì. Nhưng hắn cẫn cảm thấy không thể tin được những gì mình nghe vào lúc này. Phải biết rằng chính Lục Lịch đang đứng bên cạnh hắn, sao hắn dám nói như vậy! Hắn không sợ Lục Lịch sẽ trả thù sao! Dù sao đối với một nhân viên nhỏ, nếu Lục Lịch thật sự làm gì đó, phỏng chừng nhân viên này sẽ không tìm được việc gì ở thủ đô.
Nhưng những người trẻ tuổi thường có gan lớn, bọn họ lại chẳng sợ.
Hắn trực tiếp nói: "Nhanh phê duyệt giúp tôi đi".
Rầm.
Cửa lớn bị đóng sầm lại.
Lục Lịch đi đến bên cạnh người thanh niên, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm hắn, cười lạnh nói: "Cậu thật ra cũng rất cam đảm đấy, tốt, tốt. Cút! Toàn bộ cút hết ra khỏi đây cho tôi, vốn dĩ chỉ là một lũ phế vật, lão tử chi nhiều tiền như vậy để nuôi các người, cuối cùng mấy người lại muốn làm phản? Để tôi xem mấy người sống kiểu gì trong cái thủ đô này".
Từ phế vật rơi vào tai mọi người, họ chỉ hơi ngước mắt lên liếc nhìn Lục Lịch, nhưng biểu cảm cũng không quá khó coi.
Trên thực tế, đối với tất cả mọi người, từ chức không phải là một ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu ngày hôm nay.
Những nhận xét đó trên Internet chỉ là ngòi nổ, điều thực sự khiến họ cảm thấy thất vọng và không muốn miễn cưỡng làm việc cho Lục Lịch nữa là họ đã dần phát hiện ra bộ mặt thật của Lục Lịch hoàn toàn khác với những gì gã thể hiện trước ống kính và màn hình trong vài năm làm việc vừa qua. Trước khi Lục Lịch gặp Lục Dư, có thể nói rằng mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp, nhưng chỉ cần có ai đó có một chút nghi ngờ về gã trên Internet---
Ví dụ, gã ta không ưa nhìn, không có vóc dáng đẹp, v.v.
Gã ta sẽ yêu cầu nhân viên liên hệ với đại fan và trạm phản hắc, thực hiện một loạt hành vi bạo lực mạng đối với người đó.
Loại chuyện này chỉ càng ngày càng nhiều hơn chứ không ít đi.
Mọi người đều nói fans của Lục Lịch giống như một đám người điên, nhưng phía sau nhóm người điên này lại là Lục Lịch. Một nhóm người không có quan điểm đúng sai đuổi theo một nghệ sĩ không biết đúng sai nên mới phát sinh ra tình huống này.
Hiện tại......
Từ chức là một lựa chọn tốt cho bản thân.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Vết Thương Ẩn 2. Em Là Hũ Mật Của Anh 3. Tà Đạo Tu Tiên Lục 4. Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn =====================================
...
Có người đi ngang qua tòa trụ sở đã được chụp ảnh của một nhóm khoảng chục người đi ra cùng với chiếc hộp của riêng trên tay. Có lẽ bởi vì bức ảnh này quá hiếm lạ nên đã được chia sẻ trên tài khoản cá nhân, chủ tus đặt ra câu hỏi băn khoăn của mình: [Chuyện gì xảy ra vậy? Nhìn biểu cảm của nhóm nhân viên này không giống như đình công hay bị sa thải, mà trông giống như đổi văn phòng hơn ý?]
Vốn dĩ ban đầu chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng tình cờ có một fan hâm mộ của Lục Lịch lướt thấy bài đăng này.
Đối phương sửng sốt một lúc, sau đó nghiêm túc nhìn lại, hai mắt lập tức mở to.
Đây không phải là nhân viên studio của Lục Lịch bọn họ sao?
Fans mang theo ảnh chụp cùng nghi hoặc nhắn hỏi phòng làm việc trên weibo: [Mấy người chuyển văn phòng sao?]
Ba giây sau, phòng làm việc official weibo trả lời: [Không phải nha, là chúng tôi từ chức đấy! Tài khoản này sẽ sớm trở lại trong tay Lục Lịch, tạm biệt mọi người].
Một lúc sau, tài khoản cá nhân của các nhân viên cũng được chuyển tiếp, tính tình ôn nhu thường ngày thể hiện có thêm chút táo bạo, thẳng thắn nói tựa như giang hồ tái kiến: [Ông đây không làm nữa!]
Fans Lục Lịch nhìn đến cả người choáng váng.
Đây... đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế!?
Tuy nhiên, dù chưa rõ tình hình nhưng tốc độ phản ứng của fans lại khá nhanh.
Rất mau vô số người hâm mộ trên weibo đã chuyển tiếp với nội dung: [Mọi người không phải hoang mang, đổi người nhanh lên mới tốt. Nhìn dư luận mấy ngày nay bàn luận về Lịch Lịch đi, đám vô dụng này đã làm gì? Bọn họ không làm bất cứ cái gì hết, chỉ để dư luận lên men. Lịch Lịch giống như chi tiền để nuôi một lũ phế vật. Làm ơn đổi đám người đấy nhanh đi, tôi thực sự xót tiền hộ Lịch Lịch].
Thoạt nhìn điều này có vẻ hợp tình hợp lý, vì vậy nó đã giành được sự đồng tình của rất nhiều người hâm mộ.
Mãi cho đến khi Dương Chương bắt đầu đục nước béo cò.
Cư dân mạng bình luận: [Tiền của Lục Lịch? Không bằng đau lòng cho đống tiền của Lục gia bị cái tên tiểu Vương Bát này lấy đi ý!]
Nhân viên cũ bình luận: [Ồ, cho hỏi tí, cô là bản thân Lục Lịch sao? Làm kiểu gì mà nói giống hệt như thằng Vương Bát đản đấy vậy? Hắn ta cũng nói rằng hắn đã phải bỏ ra cả đống tiền để nuôi một đám phế vật a!]
Cựu nhân viên tiếp tục bình luận: [Mấy người muốn nhìn cái bản mặt của Lục Lịch lúc đó ra sao không? Tôi có video à nha]
Wow–
Ngay khi câu nói này được đưa ra, quần chúng ăn dưa đã nhanh chóng chạy đến hiện trường, chờ đợi quả dưa ngọt lần lượt rơi vào miệng. Và cậu nhân viên đó rõ ràng không có ý che giấu, hắn tung video được quay lén trong phòng ngay tại chỗ.
Trong phút chốc, dáng vẻ âm trầm của Lục Lịch, cũng như những lời nói dường như đang chế giễu và cả đe dọa, lần lượt xuất hiện trong tầm mắt mà không hề làm mờ đi một chút nào.
Cả cõi mạng xôn xao.
[Đùa à, fans Lịch nói Lục Lịch ôn nhu, lễ phép gia giáo cơ mà]
[Tỷ muội à, nói thực bây giờ tôi tin 99,9% Lục Lịch ép buộc Lục Dư đến hung trạch Kỳ Sơn]
[Không phải Lục Lịch hành động như một bông hoa sen trắng nhỏ xinh, vừa ngoan ngoãn vừa vô hại trước ống kính đây sao? Hahahaha, cái này mẹ nó là vô hại hả? Không biết còn tưởng rằng là vai phản diện ác độc chui ra đấy?]
[Cái đó...... Có ai nhớ Đồng Kế Huy còn nói rằng gã thích hợp để đóng vai phổ nam tín không*?]
(*Đã giải thích ở chương trước)
[Buồn cười v*l]
[Không biết fans Lục Lịch nghĩ như thế nào, chứ tôi là tôi muốn trực tiếp mở tiệc ăn mừng rồi đấy, tôi chính là vừa ăn vừa thích xem người ta đem từng lớp da trên người Lục Lịch lột xuống!]
[Đám fans còn nói cái gì mà Lục Lịch chỉ là quá nóng giận bởi vì nhóm nhân viên phản bội chính mình cơ, tại sao vẫn có thể cãi chày cãi cối(1) thế được nhở?]
(1): Cãi chày cãi cối được hiểu theo nghĩa bóng là ai đó cãi đi cãi lại, cãi liều, cãi bừa, cãi bướng, cãi lại bằng được, bất chấp đúng sai với lí lẽ luẩn quẩn, thái độ như chày liên tục nện vào cối.
[Từ từ, tại sao lại có cái suy nghĩ nhóm nhân viên đấy nhận tiền của Lục Dư rồi cố tình kích thích Lục Lịch vậy? Buồn cười ghê. Fans Lục Lịch định làm cái gì thế? Định bước trên con đường 'văng omo tẩy trắng tinh tươm', không chỉ để minh oan cho ca ca của mấy người, mà còn có ý định giẫm lên người Lục Dư à, thật không hổ danh là các người nha]
[......]
Khi cư dân mạng đang điên cuồng chế giễu Lục Lịch, Lục Dư lại đang nhìn qua chiếc nhẫn do bạn của Ellen gửi. Vào thời điểm đó, khi Ellen vừa lôi vừa kéo vừa lừa cậu quay quảng cáo, nhân tiện đề cập đến nhẫn, và hôm nay chiếc nhẫn tình lữ đã được đưa tới tay cậu.
Bởi vì chỉ là nhẫn đeo thường xuyên nên nhà thiết kế đã thiết kế nó vô cùng đơn giản.
Một chiếc nhẫn bạc đơn giản được khảm bốn phía bởi đá quý.
Những viên đá quý này là do Lục Dư cung cấp, cũng là vật phẩm tốt nhất mà cậu đã ra khỏi tầng hầm. Được khảm trên đỉnh nhẫn là một viên đá hồng ngọc giống như máu, kích thước không lớn lắm, chỉ có là viên đá nhỏ, nhưng chỉ cần xoay chiếc nhẫn, thời điểm đó thậm chí có thể nhìn thấy một sợi kim sắc lưu sa chảy trong đó, nó toát lên vẻ đẹp đáng kinh ngạc trong ánh sáng.
Lục Dư trầm ngâm một lúc, muốn mở WeChat ra tìm thông tin liên lạc của Sở Yểm, hỏi hắn hôm nay có đi làm không, nhưng cậu lại nhận được tin nhắn của Hạ Tích Nho trước. Hạ Tích Nho kể lại ngắn gọn những gì đã xảy ra trên Weibo hôm nay, còn nói thêm: [Một nhân viên trong studio của Lục Lịch đã liên lạc với tôi, nói rằng hắn ta tương đối nhát gan, dự định sẽ rời khỏi thủ đô. Cho nên hắn gửi một số thứ cho tôi, căn bản là chứng cứ trước một bộ mặt sau một bộ mặt của Lục Lịch, chúng ta có nên đưa lên Weibo không?]
Trong đầu Lục Dư miêu tả ngón tay mảnh khảnh tái nhợt của Phó Vân Triều, nghiêm túc gật đầu: [Tôi cũng nghĩ vậy.]
Ngay sau đó mới nói: [Anh chỉ cần tìm Dương Chương là được].
Hạ Tích Nho đã hiểu.
Đây là ý muốn quấy đục nước.
Vì thế, chỉ ngắn ngủi nửa giờ, đủ loại scandal về Lục Lịch cùng nhau nổ ra, cái gì mà xúi giục fans lạm dụng bạo lực mạng, hắt nước bẩn lên minh tinh khác để có được thứ mình muốn, hớt tay trên,... quần chúng gặm dưa mở to mắt, bọn họ cũng không quên nói một câu rồi lại nhét một miếng dưa vào miệng---
Chết tiệt, Lục Lịch trâu bò thật đấy!
Đối với người hâm mộ của một số người nổi tiếng đã bị liên lụy, bọn họ đã sắp nổi điên vào lúc này. Cầm lấy cái bàn phím đập một phát, sắn ống tay lên lôi cả mười tám đời tổ tông của Lục Lịch và fans của gã ta hỏi thăm một lượt.
Trong nhất thời, cả cõi Weibo tràn ngập gió tanh mưa máu, vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có Lục Dư bình tĩnh ngồi trong phòng khách, chờ Sở Yểm đến. Sở Yếm vẫn gõ nhẹ vào cửa sổ phòng của Lục Dư như trước, lộ ra sắc mặt tái nhợt. Thấy Lục Dư mở cửa sổ, hắn nhẹ nhàng đi vào, đôi mắt long lanh hỏi: "Lục thiếu, người muốn đưa gì cho chủ nhân vậy. Tôi vẫn chưa nói với ngài ấy".
"Nhẫn". Lục Dư đưa hộp nhẫn có kích thước của Phó Vân Triều đến trước mặt Sở Yểm, đưa cho hắn thêm một ly trà sữa: "Đây là phí vất cả của ngươi"
Ánh mắt Sở Yểm lập tức sáng lên.
"Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!" Ôm hộp nhẫn vào ngực, hắn nhanh chóng bay ra ngoài cửa sổ, trước khi rời đi hắn nhanh chóng quay đầu lại như nhớ ra điều gì đó, mỉm cười với Lục Dư: "Chúc ngủ ngon Lục thiếu"
"Ngủ ngon."
Tuy rằng ngoài miệng chúc ngủ ngon nhưng trên thực tế, lúc này Lục Dư không cảm thấy buồn ngủ một chút nào. Trong lòng cậu có một cảm xúc hiếm hoi tương tự như mong đợi, cậu muốn biết Phó Vân Triều sẽ cảm thấy như thế nào khi nhìn thấy món quà đó. Lục Dư dựa vào giường, ánh mắt lặng lẽ rơi vào điện thoại, chờ đợi tin nhắn tới.
Phó Vân Triều vừa từ bên ngoài trở về.
Người đàn ông mang theo một cỗ hơi thở của gió đêm lạnh lẽo trên cơ thể. Anh cởi cúc áo sơ mi và kéo chúng lên, để lộ ra cổ tay nhợt nhạt và chuỗi Phật châu đặc trưng của mình. Thản nhiên đi đến ghế sofa ngồi xuống, lông mày của người đàn ông nhướng nhẹ, ánh mắt của anh chính xác bắt gặp Sở Yểm đang trốn trong bóng tối trong nháy mắt.
"Như thế nào còn chưa nghỉ ngơi?". Anh thấp giọng hỏi.
Sở Yểm xuất hiện từ trong bóng tối.
Hắn nghĩ, chỉ cần nghe giọng điệu của Phó Vân Triều, hắn liền biết hiện tại tâm trạng của chủ nhân mình khá tốt.
Sở Yểm đặt hộp nhẫn trong tay lên tay Phó Vân Triều, ánh mắt sáng quắc: "Đây là quà mà Lục thiếu nhờ tôi đem đến cho ngài"
Quà?
Mặc dù Phó Vân Triều đã sống ở thế giới đó ba năm, nhưng anh cũng đã sống ở thế giới này hơn 20 năm, anh rất quen thuộc với loại hộp trang sức trước mặt này.
Lục Dư đưa nhẫn cho anh?
Chỉ cần suy nghĩ như vậy, tâm trạng của Phó Vân Triều càng lúc càng tốt.
Ngón tay mảnh khảnh ấn khóa hộp, chiếc hộp tự động mở ra, và chiếc nhẫn tình lữ bên trong cuối cùng cũng lộ ra diện mạo thực sự của nó. Phó Vân Triều đeo nhẫn lên ngón tay, ngón tay rất dài, hồng ngọc trên nhẫn lúc này rất chói mắt, ngón tay càng ngày càng trắng, trông càng ngày càng cao quý.
Sở Yểm khen ngợi không chút do dự: "Thật là đẹp quá đi!"
Phó Vân Triều liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Vất vả rồi, đi tìm nhà tiên tri, nhờ ông ta mua cho ngươi một ít đồ ăn mang đi"
Ánh mắt Sở Yểm lập tức sáng lên.
Vốn dĩ hôm nay ở chỗ Lục Dư cọ được một ly trà sữa, bây giờ hắn có thể uống được nhiều hơn nữa.
Bóng dáng Sở Yểm nhanh chóng biến mất trong bóng tối, Phó Vân Triều hạ mắt nhìn chiếc nhẫn, khóe môi nở nụ nhàn nhạt, lấy điện thoại ra chụp ảnh bàn tay.
Ba giây sau, nhà tiên tri đang đặt đồ ăn mang đi cho Sở Yểm là người đầu tiên nhận được bức ảnh.
Chủ nhân nhà mình hỏi: Có ổn không?
Thấy vậy, Sở Yểm lập tức duỗi cổ nói: "Đây là chiếc nhẫn mà Lục thiếu tặng cho chủ nhân"
Nhà tiên tri tiếp tục mỉm cười: [Vô cùng đẹp. Màu đỏ của hồng ngọc vô cùng hợp với chủ nhân. Mắt nhìn của Lục thiếu thật sự rất tốt].
Phó Vân Triều hài lòng.
Đem ảnh chụp chuyển tiếp qua Wechat của Lục Dư.
Cậu thanh niên dường như đang đặc biệt canh gác trước điện thoại của mình, ngay sau khi bức ảnh được gửi đi, anh ngay lập tức nhận được câu trả lời: [Đẹp].
Phản hồi nhanh như vậy khiến Phó Vân Triều thích thú, anh hạ mắt xuống, gửi tin nhắn hỏi: [Chờ xem tôi gửi ảnh?]
Lục Dư vô cảm nhìn chằm chằm vào dòng chữ này, nhất thời không trả lời. Tuy nhiên, Phó Vân Triều dường như cảm nhận được tâm trạng thẹn quá hóa giận của Lục Dư sau khi bị chọc thủng tâm tư, nén cười tiếp tục nói: [Của em thì sao? Chụp cho tôi xem được không?]
Lục Dư nhanh chóng chụp một tấm rồi gửi qua.
Phó Vân Triều: [Thật hợp với em, rất đẹp]
Lục Dư: [Đấy là quà đính hôn. Anh có thích hồng ngọc không? Tôi có rất nhiều].
Anh lớn lên chính là như vậy, trong hai mươi năm qua đã từng nghe vô vàn lời nói kiểu này. Ba mẹ anh, anh trai và cả những người a dua nịnh hót muốn tìm kiếm lợi từ nhà họ Phó đều hỏi anh thích gì. Nhưng không ai trong số bọn họ thực sự làm những gì Phó Vân Triều muốn.
Có lẽ vì có quá nhiều nên anh không có chút hứng thú nào với những món đồ được gọi là báu vật này trong mắt người khác.
Ngay cả bây giờ, Phó Vân Triều cũng không thiếu.
Nhưng sự thật là anh thích tất cả những gì Lục Dư đưa.
Người đàn ông ngồi trước cửa sổ, ánh trăng yếu ớt chiếu sáng bóng tối của khu phố, bóng cây loang lổ đung đưa chậm rãi trong gió dưới màn đêm đen kịt. Phó Vân Triều một tay chống cằm, chậm rãi gõ chữ: [Nếu tôi thích, em sẽ đưa cho tôi hết sao?]
Lục Dư: [Ừm].
Phó Vân Triều nheo mắt lại. Đột nhiên hỏi: "Em có muốn ra ngoài chơi không? Chúng ta đi ăn thịt nướng nhé?"
Ba mươi phút sau, xe của Phó Vân Triều dừng ở cổng tiểu khu Thanh Hà. Ngay khi Phó Vân Triều hạ cửa sổ xuống, liền nhìn thấy một thanh niên chỉ mặc quần đùi và áo ngắn tay đang ngồi thản nhiên trên một tảng đá lớn gần đó. Bên phải Lục Dư có một cột đèn đường, ánh sáng mờ ảo chiếu vào người cậu như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng lấp lánh, làn da lộ ra dưới quần áo vẫn là màu trắng sứ gần như trong suốt*, màu sắc ấy cơ hồ làm chói mắt mọi người.
(*Không phải kiểu trắng như thủy tinh đâu, nó là kiểu da trắng lại mỏng, nhìn xuyên qua da mà thấy được cả mạch máu, dễ nhìn dung nhất là da ở bàn tay ý. Cho nên mới nói là trắng trong suốt)
Thời điểm Phó Vân Triều nhìn qua, Lục Dư cũng ngước mắt lên.
Cậu có chút kinh ngạc khi Phó Vân Triều ngồi ở ghế lái.
Chiếc xe do Phó Vân Triều điều khiển.
"A Dư".
Phó Vân Triều nhẹ giọng gọi, Lục Dư bước lên phía trước mở cửa ghế phụ, quay đầu nhìn anh: "Sao anh lại lái xe?"
Trong ấn tượng của Lục Dư, nhà tiên tri giống như cái bóng của Phó Vân Triều, bất kể Phó Vân Triều xuất hiện ở đâu, ông cũng sẽ luôn đi cùng với anh. Hiện tại đây đúng là điều hiếm hoi.
Phó Vân Triều ừm một tiếng, mặt mày nam nhân đều ý cười, anh quay đầu lại nhìn nét mặt xinh đẹp của người thanh niên. Có lẽ chỉ có hai người bọn họ, sự tùy ý của Lục Dư khiến cậu trông không còn sự thờ ơ lạnh nhạt như ngày thường, sắc mặt càng ngày càng sinh động.
"Muộn rồi, để tiên tri nghỉ ngơi"
Chiếc xe nhanh chóng lái hướng đến trường đại học, một nơi mà Lục Dư hoàn toàn xa lạ. Ánh mắt của người thanh niên luôn rơi vào cửa sổ, có một chút tò mò trong mắt cậu. Phó Vân Triều nhớ ra Lục Dư hình như không đi học, vì vậy anh giải thích: "Trường đại học của tôi ở đây. Đại học Thủ đô ở phía trước".
Ánh đèn lướt qua, vừa lúc rơi ngay trên tấm bảng ở lối vào Đại học Thủ đô.
"Nếu tôi không nhầm, có một tiệm thịt nướng ngon trong con hẻm ở đây". Chiếc xe dừng lại ở vạch kẻ bên đường. Mặc dù xung quanh không có người, nhưng Phó Vân Triều vẫn đi đến ghế sau, kéo xe lăn ra.
Nhìn biểu cảm của người đàn ông bình tĩnh ngồi vào xe lăn, Lục Dư cảm thấy hình ảnh này lần đầu tiên trong đời có chút thái quá.
Đại học Thủ đô có quy định ban đêm là thời gian nghỉ ngơi, vì thế nên hiện tại mới gần 11 giờ nhưng không có một học sinh nào xung quanh đây cả. Tuy nhiên, vì quán ngon có tiếng nên người ra người vào cũng không ít, Lục Dư và Phó Vân Triều ngồi trong góc, sự xuất hiện của họ lập tức thu hút sự chú ý của ông chủ nhà hàng thịt nướng, ông chủ bước tới với thực đơn, nhưng ánh mắt luôn nhìn vào người Phó Vân Triều.
Phó Vân Triều không tức giận, cười nói: "Ông chủ, nhìn thêm phải giảm giá đấy"
Ông chủ lập tức thích thú: "Tiểu tử cậu thật thú vị. Tôi nghĩ cậu rất quen, cậu đã từng đến cửa hàng của tôi bao giờ chưa?"
"Đã từng vào từ nhiều năm trước khi cháu còn học đại học ở đây".
Ông chủ nheo mắt lại, suy nghĩ cẩn thận một lúc lâu, càng nhìn vẻ mặt Phó Vân Triều, ông càng cảm thấy quen thuộc, trí nhớ rất tốt, ông nhớ được cả những chuyện nhỏ xảy ra nhiều năm trước. Do đó, khi khách hàng gọi món, ông không phải lấy giấy bút để ghi nhớ, toàn bộ dựa vào đầu ghi nhớ cũng không xuất hiện sai lầm.
Ông sờ sờ cằm, hỏi: "Lúc ấy có cả mấy cậu bạn của cậu có phải không? Một nhóm nam sinh đặc biệt đẹp trai, cậu còn uống say?"
Phó Vân Triều: "...... Trí nhớ của chú thực sự tốt."
Ông chủ mỉm cười nhận lời khen: "Hôm nay cậu vẫn uống rượu à?"
Lục Dư liếc nhìn Phó Vân Triều, hỏi ông chủ: "Lúc đó anh ấy uống gì?"
Beta: 29/4/2024
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lục: Chuốc say anh ấy!!!!
Tiểu kịch trường: Say
Năm đó tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị Phó Vân Triều say chẳng biết trời trăng là gì, anh nhìn người hóa thú. Phó Vân Triều được người đỡ vào trong xe về nhà mà cứ ngỡ hắc bạch vô thường tới đón mình rồi, anh ngơ ngác kháng cự nhưng chân tay lại không theo ý muốn. Ngồi trên xe nhìn qua cửa kính mà nghĩ: âm phủ hiện đại ghê, nhìn như trần gian vậy. Hoa kia giống bỉ ngạn thế nhở. Ôi mẹ ơi cầu nại hà,...
Về đến nhà, bà Phó đưa đến cho anh một bát canh giải rượu, ánh mắt mê mang của Phó Vân Triều thắt lại: Nhanh thế, đã phải uống canh Mạnh Bà đi đầu thai rồi sao?
- ----
Lục Dư hiện tại nghe thấy lời này của ông chủ, tự nhiên cũng muốn xem anh xã của cậu lúc say sẽ thế nào, anh sẽ đỏ mặt? Đỏ tai? Ngón tay kia nắm cằm cậu rồi nói 'em thật thú zị'???
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]