Chương trước
Chương sau
Mặc dù bản thân Lục Dư cho rằng hành động của Phó Vân Triều chẳng có chút lãng mạn nào cả, cậu thậm chí còn cảm thấy đó là một việc hết sức lãng phí tiền của. Nhưng cuối cùng Phó Vân Triều vẫn không hủy đơn hàng, có dùng hay không cũng không phải là điểm mấu chốt, vui là chính.

Hạ Tích Nho và Ellen đang ngồi cùng nhau uống rượu, cả hai gấp không chờ nổi muốn xem bình luận của phần lớn cư dân mạng và doanh số bán nước hoa ngay từ lần đầu tiên quảng cáo được tung ra. Bản thân Ellen rất tự tin, hắn cảm thấy mình đã quay cho Lục Dư quá tốt, cho nên quảng cáo thế nào, trong lòng hắn đã có điểm số đánh giá.

Nhưng vai trò của quảng cáo là kích thích doanh số bán hàng, và doanh số bán nước hoa là quan trọng nhất. Miễn là doanh số bán Rosemary nhìn qua thấy ổn, như vậy tất cả vấn đề còn lại đều không tính là việc lớn.

Ellen, với tư cách fans nhan khống(1) của Lục Dư, hắn thậm chí còn an ủi Hạ Tích Nho đang khẩn trương vào lúc này: "Đừng lo lắng, nếu doanh số bán hàng thực sự tệ, tôi có thể đích thân tự chi trả một trăm chai".

(1): Nhan khống(颜控): Mê ngoại hình đẹp

Hạ Tích Nho gục mặt xuống: "Tôi thật sự cảm ơn cậu, nhưng nếu thật sự không có tác dụng, tôi cũng có thể mua thêm vài chai nữa."

Tốt hơn hết là để Hàn Thanh Nham mua thêm một ít.

Hắn nên suy nghĩ về khả năng này, sau đó mở điện thoại, tìm WeChat của Hàn Thanh Nham với vẻ mặt nghiêm túc nhất: [Cuối năm nay công ty ông tặng quà gì cho nhân viên? Lục Dư gần đây đại ngôn cho nước hoa Rosemary, ông thấy thế nào? Đến lúc đó mỗi người một lọ nước hoa, đi ra đi vào đều tỏa hương thơm ngào ngạt. Tốt xấu gì cũng là công ty giải trí, không phải là hơi vô lý khi luôn sử dụng gạo và dầu hạt cải để thưởng sao?]

Hai phút sau, Hàn Thanh Nham quay lại mang theo một chuỗi dấu ba chấm.

Sau đó, hắn ta nói: [Vẫn còn sáu tháng nữa là đến Tết Nguyên đán, cậu có vấn đề gì không đấy?]

Lại lần nữa nói: [Còn nữa, đứa nào bảo tôi phát gạo với dầu hạt cải thế, đừng có bịa đặt!]

Hạ Tích Nho: [Vậy cậu thấy đề nghị của tôi phía trên thế nào? Bây giờ nước hoa vẫn đang được bán, mua về dự trữ đến Tết Nguyên đán rồi tặng sau cho nhân viên cũng là một ý kiến không tồi đâu].

Hàn Thanh Nham không thèm để ý đến thằng bạn ngốc này nữa, trực tiếp tắt màn hình điện thoại. Sau đó hắn đi ra ngoài, khi đi ngang qua phòng thư ký, hắn nghe thấy một vài thư ký bên trong thì thầm thảo luận: "Mấy người có xem quảng cáo nước hoa Rosemary của Lục Dư không? Kiwi kiwi(2),tôi đắm chìm trong vẻ đẹp này đến không thể thoát ra được."

(2): Kiwi kiwi: không chỉ là một một loại quả, mà còn được xem như một câu cảm thán, khen ngợi với nghĩa là "ngon", "mlem mlem".

"Nước hoa kia làm cho tôi có cảm giác rất thú vị, tên cũng thực sự đặc biệt, hay là mua về thử đi?"

"Tôi thấy một số blogger đánh giá và tất cả bọn họ đều nói là dùng khá tốt"

Hàn Thanh Nham: "......"

Bất quá, đề nghị của Hạ Tích Nho dường như không phải là không thể.

Ngay sau đó, cư dân mạng và một số người nổi tiếng đã để mắt đến doanh số của loại nước hoa này, họ nhận thấy rằng số lượng bán ra của nước hoa tăng lên một cách điên cuồng. Khi Hạ Tích Nho nhìn thấy cảnh này, hai mắt hắn sáng còn hơn cả đèn pha, cứ một hai giây lại làm mới trang của cư dân mạng mua hàng, Hạ Tích Nho bật khóc khi nhìn thấy cảnh này, hắn cảm động ch.ết y được.

Ellen nghiêm túc nhìn đánh giá, lập tức bị chọc cười: "Cậu nhìn xem cư dân mạng này nói gì, 'tôi không thích nước hoa lắm, bình thường cũng không cần đâu. Nhưng theo lý mà nói, doanh số bán nước hoa của Lục Dư càng tốt, Lục Lịch có phải càng tức điên lên đi? Tôi thực sự nóng lòng muốn nhìn thấy biểu cảm này của gã'."

"Còn cái kia nữa này, một nửa doanh số bán hàng của Rosemary là antifans của Lục Lịch! Ây za! Tôi hiểu rồi, nếu tôi phải chọn diễn viên trong tương lai, tôi nhất định sẽ chọn đối thủ của của một nghệ sĩ có tiếng khác, hơn nữa còn phải có rất nhiều antifan! Đây đơn giản là một cách hoàn hảo để làm giàu!"

Hạ Tích Nho: "......"

Vậy hóa ra ông là quỷ tài* à.

(*Đã giải thích ở chương trước)

Bất cứ ai nghe xong phải hạn hán lời.

Là người đại diện của Lục Dư, vẻ mặt Hạ Tích Nho sắp cười đến sái quai hàm. Trái ngược hoàn toàn với hắn ta là Lục Lịch và người đại diện Uy ca của gã. Uy ca bây giờ muốn thu nhỏ mình xuống bằng kích thước của một con kiến, sau đó hắn có thể mượt mà tìm một cái lỗ rồi chui xuống. Dù sao lúc này biểu cảm của Lục Lịch cũng quá xấu xí.

Trước khi nước hoa Rosemary ra mắt, những người trong phòng làm việc của họ liên tục trấn an Lục Lịch, nói rằng Ellen chắc chắn lựa chọn một quyết định sai lầm khi không chọn Lục Lịch là nam chính đại ngôn. Không phải tất cả những người mới đến đều có thể trở nên nổi tiếng một cách suôn sẻ, tất cả bọn họ đều nói rằng điều đó phụ thuộc vào số phận của những người đó cho dù họ có nổi tiếng hay không, và đây là một quảng cáo nước hoa phụ thuộc vào doanh số bán hàng và nền tảng của fans hâm mộ!

Biểu cảm của Lục Lịch đã dịu đi rất nhiều dưới lời nói của bọn họ, có lẽ là bởi vì hắn cảm thấy những gì bọn họ nói rất có lý.

Cho đến khi quảng cáo được công chiếu đúng giờ, mọi người đều mở quảng cáo và nhìn thấy khuôn mặt trong màn hình.

Uy ca thề rằng hắn ta đã sống 34 năm nay và hắn ta chưa gặp trường hợp nào lật mặt nhanh đến như vậy. Khóe miệng vừa mới nhếch lên lập tức mím lại, sắc mặt trực tiếp biến thành màu đen, nếu hắn không biết nguyên nhân còn cho rằng trên mặt Lục Lịch vừa mới trét thêm một lớp than. Áp suất không khí thấp trên người Lục Lịch lập tức tràn ngập toàn bộ căn phòng, tất cả mọi người đều ngậm chặt miệng, thậm chí không dám thở mạnh.

Có đôi khi thở cũng là một loại sai lầm.

Nhưng chính trong tình huống này, doanh số bán hàng của nước hoa Rosemary là không thể đánh bại, vô số người hâm mộ cho thấy họ chỉ đơn giản là ghê tởm Lục Lịch, vì vậy họ đã mua nước hoa. Điều này thật sự châm một nắm lông trên mông Lục Lịch, trực tiếp đốt người.

Loảng xoảng.

Tất cả mọi thứ trên bàn đều bị đập xuống đất, và những món đồ dễ vỡ nhanh chóng biến thành từng mảnh nhỏ ngay khi chúng chạm sàn, trong đó một số mảnh vỡ bắn vào chân của các nhân viên nữ trong studio, khiến mọi người phải thốt lên sợ hãi. Nhưng câu cảm thán vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan khỏi cổ họng, ngay khi ngước mắt lên, cô nhìn thấy ánh mắt Lục Lịch đầy ghê tởm và thù hận, cô run rẩy vì sợ hãi.

Nữ nhân viên cắn môi và hạ mắt xuống sau khi điều chỉnh tâm trạng.

Nhưng biểu cảm của Lục Lịch vừa rồi vẫn luôn lưu lại trong lòng cô, cô giống như bị ác ma nhắm vào, ánh mắt ăn thịt người của quỷ khiến cô rơi vào ác mộng, cô không thể dễ dàng quên được.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô không khỏi nở nụ cười bất lực.

Trước kia, cô rất vui khi có thể làm việc bên cạnh Lục Lịch trong một thời gian dài, nhưng bây giờ, tất cả những gì Lục Lịch thể hiện bấy lâu nay cũng đủ để chọc thủng bóng tình yêu của cô dành cho Lục Lịch, thậm chí cô còn có thể phun ra một ngụm đờm sau lưng Lục Lịch, mắng Lục Lịch, đóa sen trắng này thật sự là chứa cả hai bộ mặt trước và sau, hôi thối và không biết xấu hổ!

TM(3) ai mê nổi mới là loại não tàn!

(3): TM đồng nghĩa với từ 'F*ck', là một từ thô tục dùng để mắng ch.ửi, nó thể hiện sự tức giận, ghê tởm.

Thời gian trôi qua từng phút từng phút, Lục Lịch đang nổi cơn thịnh nộ cuối cùng cũng dần dần xoa dịu cảm xúc, hắn liếc nhìn những nhân viên đang cúi gằm mặt xuống không biết đang nghĩ gì, bảo bọn họ mau cút ra ngoài. Vì vậy, bỗng nhiên chỉ còn lại một mình Uy ca trong toàn bộ căn phòng. Uy ca quả thực là khổ mà không nói nên lời, thử hỏi hiện tại ai không có ý nghĩ muốn chạy thoát khỏi Lục Lịch đâu chứ?

Nhưng hắn không được.

Cho nên hắn chỉ có thể run rẩy nói: "Lịch thiếu"

Lục Lịch vô cảm nhìn chằm chằm hắn: "Gần đây có loại nước hoa xa xỉ nào khác không?"

Uy ca: "Hả?"

Lục Lịch sốt ruột: "Nghe không hiểu, lão tử cũng phải quay quảng cáo nước hoa, thương hiệu không thể kém hơn H&G, tôi muốn xem ai mới là người thu được doanh số tốt hơn".

Uy ca: "Nhưng......bây giờ chúng ta cũng nhận một cái quảng cáo nước hoa, có phải không được tốt lắm không? Chuyện này không phải nói cho mọi người biết chúng ta sẽ cùng Lục Dư tranh nhau sao?"

"Đ*m, anh con mẹ nó không biết PR(4) một bài nói chúng ta vốn dĩ quay quảng cáo trước Rosemary hay sao? Chỉ cần tuyên bố như vậy thôi, đám fans của tôi chắc chắn sẽ sẵn sàng vì tôi mà tiêu tiền, và nó cũng sẽ kích thích doanh số bán hàng khi thời điểm đến". Lục Lịch chế nhạo: "Tôi muốn xem xem có bao nhiêu đứa antifan mãi nguyện ý bỏ tiền ra mua hàng giúp Lục Dư."

(4): PR là viết tắt của từ "Public Relations", nghĩa là quan hệ công chúng, là hoạt động quảng bá, tuyên truyền và điều hướng dư luận...

(Ý là Lục Lịch chắc chắn doanh số fans mình bỏ ra sẽ cao hơn của Lục Dư. Một khi đã cao hơn, antifans Lục Lịch muốn mượn Lục Dư đạp Lục Lịch xuống cần phải chi tiền nâng doanh thu Rosemary lên. Sẽ có bao nhiêu người nguyện ý mãi chi tiền như vậy?)

Khi Uy ca nghe thấy điều này, hắn ta sửng sốt một lúc.

Hình như có đạo lý này.

Nghe có vẻ đúng.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là ông chủ Lục Lịch nói như vậy, hắn tự nhiên không thể bác bỏ bất cứ điều gì với tư cách là một người làm công ăn lương. Vì thế hắn gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng, đi về phía phòng làm việc, không ngừng suy nghĩ xem loại nước hoa nào có thể so sánh với H&G.

Đáng ngạc nhiên, vận may của họ thực sự tốt.

Sau một hồi hỏi thăm, hắn thực sự tìm thấy thương hiệu sang trọng đang chuẩn bị quay quảng cáo nước hoa. Thương hiệu này cạnh tranh cùng H&G không phân cao thấp, quan hệ hai nhà cũng không tốt, thường xuyên xuất hiện những ván khịa nhau không hồi kết. Uy cả mặt mày vui vẻ, đây chẳng phải là thứ tốt được dâng đến cửa sao? Vì thế Uy ca vội vàng đi liên lạc với bên kia.

Phản hồi của đối phương rất nhanh, nhưng giọng điệu lại không mấy thân thiện: [Lục Lịch? Nhưng tôi không nghĩ hắn có khả năng đảm nhận tốt quảng cáo lần này. Chưa kể đến hắn ta lớn lên chưa bao giờ để chúng tôi vào mắt, tôi cho rằng chủ đề của quảng cáo nước hoa cũng không phù hợp với 'cậu chủ' đây đâu]

Mặc dù lời nói xác thực khó nghe, nhưng bây giờ là Uy ca đang cầu xin người ta giúp đỡ, vì vậy hắn ta chỉ có thể căng da đầu tiếp tục liên lạc với bên kia: [Lục Lịch của chúng tôi tính cách có thể co được dãn được, hay chúng ta cứ thử kính trước rồi thương lượng sau?]

Đối phương: [Thử vai cũng được, nhưng nhân tiện thêm một điều kiện khác, nếu các người chấp nhận thì hãy tự mình đến tìm tôi].

Uy ca: [Ngài nói đi].

Bên kia: [Đến lúc ấy, nếu Lục Lịch thành công được chọn, nhưng doanh số thu về lại kém hơn nước hoa Rosemary, các người phải bồi thường số dư cho chúng tôi]

Uy ca: "???"

Đây là loại yêu cầu vô liêm sỉ gớm ghiếc gì vậy?

Còn muốn bọn họ bồi thường?

Mấy người chưa bao giờ nhìn thấy tiền à?!

Uy ca trợn mắt giận dữ, nhưng một giọng nói đột nhiên xuất hiện sau lưng anh: "Chấp nhận điều kiện của hắn"

Uy ca đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Lục Lịch lặng lẽ xuất hiện sau lưng mình mà bản thân không biết từ khi nào.

Uy ca: "......"

*

Việc Lục Dư làm đại ngôn quay chụp quảng cáo cho nước hoa Rosemary đã tạo ra một làn sóng nhiệt khá lâu trong giới, và không chỉ fans cp Mây Mưa Chi Hoan mà cả fans Lục Dư và Phó Vân Triều cũng đào ra cục đường trong này. Lúc ấy ánh mắt của Lục Dư hiện lên hình ảnh phản chiếu của một người, ban đầu không ai chú ý tới, mãi cho đến khi một người hâm mộ có con mắt tinh tường phóng đại lên mấy chục lần, mới phát hiện người trong hình ảnh phản chiếu thật sự đang ngồi xe lăn.

Mây Mưa Chi Hoan: "???"

Đây mà không phải Phó Vân Triều, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin!

Vì vậy, từng người một, khuôn mặt của họ tràn đầy vui sướng, họ thậm chí còn chạy đến chỗ Ellen, khen ngợi hắn đúng là một đạo diễn giống như thần, biết quan tâm săn sóc cuộc sống của những người fans cp như bọn họ, và như một lời cảm ơn, họ thậm chí còn trao cho Ellen cờ thưởng*.

(Hình ảnh cuối chương)

Khiến Ellen tấm tắc bảo lạ, cuối cùng cũng đem cờ treo trong phòng.

Trên thực tế, hoàn toàn là ngẫu nhiên khi bắt được hình ảnh phản chiếu của Phó Vân Triều trong mắt Lục Dư, lúc đó, Lục Dư đã có thể rời đi trước khi kịp phản ứng, nhưng ánh mắt lại bắt gặp Phó Vân Triều đang đợi ở bên cạnh hồ trước. Cảnh quay của Ellen đã thu thập hoàn toàn cảnh này, và sau khi xem nó cẩn thận trong một thời gian dài, hắn cảm thấy rằng mọi thứ đều do Chúa định sẵn.

Vì vậy, hắn đã giữ phần này và thậm chí sử dụng nó trong video quảng cáo.

Lại không ngờ có chuyện tốt đến như vậy xảy ra.

Hắn chấp nhận lời khen ngợi của cư dân mạng, thậm chí còn tiếp xúc với Mây Mưa Chi Hoan, đồng thời trả lời Mây Mưa Chi Hoan ở khu vực bình luận của Weibo, nói cho bọn họ biết, quan hệ giữa Lục Dư và Phó Vân Triều thật sự rất tốt, Phó Vân Triều cũng đặc biệt đến trường quay thăm ban và một loạt các truyện khác, fans cp Mây Mưa Chi Hoan hận không thể nào nâng Ellen lên mà cung phụng.

Sự nổi tiếng của Lục Dư là điều mà nhiều người không ngờ tới.

Mà cùng sự nổi tiếng của Lục Dư và nước hoa Rosemary, đã có rất nhiều người cọ nhiệt. Từng người một, họ hoặc bắt chước các quảng cáo do Lục Dư chụp, hoặc tham gia đánh giá hoặc làm giả trang web. Nhưng thái quá nhất trong số họ là một người livetream trên nền tảng trực tuyến Hắc Kính.

Đầu chủ kênh được nhuộm màu vàng, hắn bắt chéo chân ở trước màn hình.

Tiêu đề phòng phát sóng trực tiếp của hắn là: Tôi kể cho mọi người nghe về mối quan hệ giữa tôi và Lục Dư (Lưu ý: Cọ nhiệt cọ nhiệt cọ nhiệt, điều quan trọng nhắc nhẹ ba lần, mọi người thông cảm chút)

Netizen: "......"

Đơn giản nhưng mà đúng.

Nhưng có lẽ bởi vì chủ kênh nói trắng ra quá rõ ràng, nên mọi người không chán ghét hắn ta, họ chỉ nghĩ rằng đó là một trò đùa. Vưu Hiểu thấy chị em của mình chia sẻ phòng phát sóng trực tiếp này, cô cũng nhấp vào và nhìn thấy tiêu đề, cô ấy đã bật cười thành tiếng, nhân tiện đăng một bình luận: [Chủ kênh muốn cọ nhiệt gì với Lục Dư đang nổi vậy? Tôi rất tò mò nha!]

Màn hình là một hàng +1.

Một số người cũng hỏi: [Cậu là vlogger thám hiểm thì muốn cọ nhiệt cái gì vậy? Khám phá hồ Bán Nguyệt nơi Lục Dư quay quảng cáo? Dưới hồ có khỉ nước sao?]

Ngay khi những lời này được thốt ra, tất cả những người hâm mộ cũ của chủ kênh tóc vàng đều không nể nang gì mà cười thật lớn, chỉ có bản thân tóc vàng trợn tròn mắt, sau đó chắp tay trước ống kính, sau đó lòng bàn tay mở ra lại nắm chặt, đấm dữ dội, ra hiệu: Dừng!

Hắn sắp có một bài phát biểu quan trọng.

Làn đạn thật sự ngoan ngoãn, không cười nữa, Vưu Hiểu cũng tò mò nhìn chằm chằm tóc vàng.

Lúc này, tóc vàng nói một cách hùng hồn: "Lão fan hẳn là vẫn còn nhớ, trước kia tôi đến tòa hung trạch Kỳ Sơn phát sóng trực tiếp. Nhưng sau đó tôi gặp nạn, và phòng phát sóng trực tiếp của tôi bị đen - được rồi, vâng, là điện thoại của tôi hết pin"

"Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Lục Dư hả? Từ từ, mọi người nghe tôi nói đã! Nói đi nói lại, ban đầu tôi cũng cho rằng chuyện này không liên quan gì đến Lục Dư. Tuy nhiên danh tiếng của Lục Dư dạo gần đây không phải đang nổi sao? Sau đó, chị tôi hố tiền tôi để mua nước hoa, và tôi tự nghĩ, nước hoa sao, nó tốt đến mức nào chứ? Tôi cũng đi xem nó. Kết quả là, tôi đã xem đoạn quảng cáo của Rosemary và nhìn thấy Lục Dư"

"Chậc, lúc đó tôi không nghĩ nhiều, nhưng người đại diện của bang hội tôi tình cờ ở bên cạnh tôi, vừa nhìn thấy khuôn mặt của Lục Dư, hắn nháy mắt kinh ngạc quay ra hỏi tôi: Người này không phải là cậu trai làm việc nghĩa đưa ông từ hung trạch Kỳ Sơn ra sao?"

Khi hắn ta nói điều này, làn đạn ngay lập tức được lấp đầy bởi một màn trời hỏi chấm.

Tóc vàng liếc mắt nhìn số người trong phòng phát sóng trực tiếp.

Hắn chắc chắn rằng buổi phát sóng trực tiếp hôm nay có lẽ là chương trình có nhiều người xem nhất và mức độ phổ biến cao nhất trong những ngày tháng livestream của hắn ta suốt nhiều năm qua.

[Vc, ông được Lục Dư đưa về sao?]

[Cậu nghiêm túc?]

[Ơ cái này, ông không phải té xỉu ở hung trạch đấy chứ? Không phải nói gan mình rất lớn sao? Nguyên lai là lừa chúng taa!]

[Khoannn, Không ai chú ý trọng điểm sao? Tại sao cậu có thể gặp được Lục Dư trong biệt thự ma Kỳ Sơn đấy vậy? Lục Dư không có việc gì sao lại đi Kỳ Sơn a!]

[Không đúng không đúng, hoàn toàn chẳng nói logic gì cả. Chủ kênh có phải gạt người không đấy? Sự thật câu chuyện này là cậu tự biên tự diễn?]

[Kể chuyện gì mà đi lừa người xem, quá giả]

Tóc vàng không cảm thấy gì khi nhìn thấy điều này, để nói thì hắn cũng không thể tin được khi nghe những lời kia của người đại diện, nhưng khi hắn suy nghĩ cẩn thận, nó thực sự là như thế này.

Anh khịt mũi cười cười hai tiếng, lấy điện thoại di động ra lắc lắc: "Tôi biết mấy người không tin, nhưng không sao, tôi có ảnh để làm chứng. Lúc đó, bên Kỳ Sơn trời đang mưa, khi sấm sét ập đến, cả căn nhà ma sáng đèn, tôi nhìn thấy một người đứng ở cửa sổ. Vâng, nói ra cũng không sao, tôi chính là bị dọa sợ đến ngất đi. Kết quả là, khi tôi tỉnh dậy từ bệnh viện vào ngày hôm sau, người đại diện của tôi nói với tôi rằng đó là người, không phải ma, hơn nữa còn là một cậu trai cực kỳ đẹp"

Vừa nói, anh vừa show ảnh ra, tới gần máy quay: "Tôi sẽ cho mấy người biết, đây là người đại diện của tôi sau khi nhận được thông tin, hắn sợ Lục Dư là kẻ lừa đảo nên đã chụp ảnh lại, nếu sau này có vấn đề gì thì còn có thể truy cứu trách nhiệm".

Dựa theo cách nói của người đại diện khi ấy, chuyện chính là xảy ra như thế. Hắn cũng không ngờ Lục Dư lại là người dễ nói chuyện như vậy, hắn yêu cầu đối phương đồng ý, người đại diện thầm lẩm bẩm khi hắn kể lại, may hắn là người tốt, nếu không hắn sẽ dùng ảnh của Lục Dư để tống một khoản tiền.

Sau một loạt hành động của tóc vàng, bức ảnh nhanh chóng xuất hiện trước khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp.

Rõ ràng là bối cảnh của bệnh viện, phía sau cậu là bóng dáng vội vã của các bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng, Lục Dư đang đứng trong góc, khuôn mặt vô cảm đối diện với máy ảnh, khuôn mặt do camera gốc chụp vẫn đẹp đến đáng kinh ngạc, ngũ quan kinh diễm với khí chất lạnh lùng bị đè nén bởi sự thờ ơ đều nói với mọi người:

Cậu chính là Lục Dư.

Người xem: "......"

Tóc vàng: "Thế nào, tôi không nói dối đúng không? Điều buồn cười nhất là lúc đó, người đại diện của tôi cũng hỏi Lục Dư có muốn gia nhập hội chúng tôi với tư cách là người dẫn chương trình ngôi sao không, nói rằng hắn chắc chắn có thể khiến cậu ấy nổi tiếng. Kết quả là, người ta căn bản không muôn! Bây giờ xem ra lựa chọn của Lục Dư lúc đó rất chính xác!"

Người xem: "......"

Lúc này, cư dân mạng hoàn toàn chìm đắm trong cú sốc vô pháp thoát thân.

Tóc vàng trước mặt thật sự quen biết với Lục Dư.

Lúc đó Lục Dư xuất hiện trong hung trạch Kỳ Sơn.

Nhìn nó theo cách này, có vẻ như cái sau đáng kinh ngạc hơn.

[Dù sao cậu cũng phải hỏi Lục Dư đến căn biệt thự ma đấy làm gì chứ? Cậu vô dụng thật đấy!]

[Nhanh lên lật xem video của chủ kênh đi, đột nhiên tôi có hứng thú với hung trạch Kỳ Sơn rồi]

[Cứu với, tôi sợ quá, có ai xem cùng tôi không!]

[Đúng lúc này bạn lại đang độc thân:))]

[Đã có ai bao giờ chưa...chắc có mỗi mình tui có người yêu này~]

Tóc vàng nhìn màn bình luận, thản nhiên chọn trả lời vài câu, đáp: "Tôi thật sự không hỏi Lục Dư rằng cậu ấy đang làm gì trong biệt thự giết người Kỳ Sơn. Nhưng bạn có thể đi xem đoạn video tôi quay tại ngôi nhà đó, à đúng rồi trong đó không có cảnh Lục Dư xuất hiện đâu"

Một buổi phát sóng trực tiếp đã kết thúc trong một tình huống mà khán giả có tâm trạng lẫn lộn. Vưu Hiểu nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu với ánh mắt phức tạp, sau đó quay đầu nói chuyện với hai chị em: "Tỷ muộn à, chị nói Lục Dư chạy tới đó làm gì? Không có việc gì làm chạy tới hung trạch Kỳ Sơn chơi sao?

Tỷ muội: "Không biết được, chẳng lẽ Lục Dư cũng đi thám hiểm?"

Vưu Hiểu:......

Có không ít cư dân mạng có ý nghĩ như vậy. Tất cả mọi người đều bối rối, cho nên đều muốn hỏi vị đương sự Lục Dư này. Vấn đề nan giải là mặc dù Lục Dư quay quảng cáo nước hoa, nhưng cậu ta hoàn toàn không có Weibo của riêng mình. Trong tuyệt vọng, mọi người chỉ có thể chạy đến Weibo của Ellen để hỏi chuyện gì đang xảy ra. Sau khi Ellen nhìn thấy tin nhắn, hắn ta chuyển nó cho Hạ Tích Nho.

Hạ Tích Nho liếc mắt một cái, trực tiếp đáp: [Không sao, đừng để ý].

Lúc trước hắn có thể không đoán được Lục Dư lúc cậu đến hung trạch Kỳ Sơn để làm gì, nhưng từ khi nhìn thấy sức mạnh chân chính của Lục Dư, hắn cảm thấy một ngày nào đó Lục Dư phi thăng độn thổ cũng có khả năng.

Không phải chỉ là một ngôi nhà ma đen đủi thôi sao?

Có gì kỳ lạ.

Lục Dư bên này cũng không phản hồi được, nhưng cư dân mạng đã tự tìm được thứ gì đó. Chị em của Vưu Hiểu nhanh chóng chia sẻ một liên kết Weibo trong nhóm, và nói thẳng: [Nhìn này, bên này nói rất có đạo lý, càng xem càng thấy ớn các bảo bối ơi]

Vưu Hiểu nhấp vào đó nhìn một chút.

Đó là một blogger có tên Chân nhân kill người sói*, vừa thấy chứng thực: Một người chơi chuyên nghiệp của trò chơi trinh thám

(* mn thứ lỗi, nhà dịch chịu cái tên này, không biết dịch kiểu gì hết trơn)

Vưu Hiểu: "......"

Này, mấy người bày trận đại chiến lớn như vậy luôn à?

Chân nhân kill người sói: [Gần đây vợ tôi rất thích Lục Dư, và chia sẻ với tôi về chuyện Lục Dư xuất hiện trong tòa hung trạch Kỳ Sơn. Vì vậy, để làm cho vợ tôi vui vẻ, tôi thực sự đã đi điều tra. Trên thực tế, khá dễ dàng để tìm thấy những điều bất thường. Không biết mọi người có còn nhớ show tống nghệ thực tế mà Lục Lịch tham gia không, lúc ấy Lục Dư gọi điện thoại tới khiến Lục Lịch không kịp phòng bị.

Trước đó Lục Lịch đã gọi điện thoại cho Lục đại thiếu, hỏi hắn ta có tìm được anh hai không. Ngay sau đó, người cần tìm nói với gã rằng gã không phải là người biết rõ nhất sao? Các vị còn nhớ không? Đây chính là trọng điểm, cần tra.

Sau đó, tôi xem lại đoạn video livetream của chủ kênh tóc vàng, và phát hiện thời gian live chỉ còn cách một ngày nữa là đến show tống nghệ thực tế. Từ đó chúng ta hoàn toàn có thể kết luận --- Thỉnh chư vị gặm dưa tự mình động não]

Netizen: "......"

[Vl. Tôi đã xem lại thời gian, sự thật đúng là như vậy].

[Căn cứ vào suy luận trên, từ đó có thể kết luận sự thật là Lục Lịch đã biết Lục Dư ở trong nhà ma Kỳ Sơn từ lâu rồi sao?]

[Vậy câu hỏi đặt ra là, tại sao Lục Lịch biết Lục Dư đang ở trong hung trạch Kỳ Sơn? Dựa theo quan hệ giữa Lục Dư và Lục Lịch, Lục Dư không thể đi đâu cũng nói cho Lục Lịch biết đúng không?]

[Để tôi đoán! Tôi nói là nếu, nếu Lục Dư bị ép đến biệt thự giết người Kỳ Sơn, và Lục Lịch chính là người buộc cậu ta phải đi. Như vậy dường như mọi thứ đều có thể được giải thích!]

[Vãi cả linh hồn, càng nghĩ càng thấy sợ, da ốc da gà nổi hết trên người tôi rồi này]

[Trời ơi cứu mạng với! Nói như vậy đúng là rất có lý, lời nói của Lục Dư rõ ràng có ẩn ý. Cho dù không phải Lục Lịch ép Lục Dư đi, thì có lẽ chính là Lục Lịch xúi giục người khác làm]

Trong một thời gian, cả cư dân mạng đều suy đoán xem Lục Dư và Lục Lịch có quan hệ gì với tòa hung trạch Kỳ Sơn.

Lục Tiêu sững sờ khi nhìn thấy những tin tức này.

Những ngày đó, hóa ra Lục Dư ở trong nhà ma Kỳ Sơn?

Nhưng em ấy đến căn biệt thự giết người đấy làm gì?

Và hắn chợt nhớ đến những gì Lục Lịch nói trong điện thoại 'giết nếu có thể, đừng giống như trước kia'.

Trước kia.

Hai chữ này chỉ khiến Lục Tiêu rùng mình lạnh lẽo khắp người vào lúc này.

Nếu nhớ không lầm, tính tình của Lục Dư sau khi từ hung trạch Kỳ Sơn đã thay đổi rất nhiều. Cậu trai trẻ từng hiền lành đến mức tự ti và hèn nhát đã biến thành một người vẻ ngoài lạnh nhạt thờ ơ sau khi không gặp hắn ta trong vài ngày.

Sau đó Lục Dư đích thân nói cho hắn biết, Lục Dư đã chết.

Trong phút chốc, một số suy nghĩ đã được móc xích với nhau thành một đường thẳng trong đầu Lục Tiêu.

Beta: 29/4/2024

***

Tiểu kịch trường: Hai nhân vật chính của chúng ta trong chương này đi đâu mất rồi?

"Ưm...a..., anh, anh thả em ra"

"Không được, bảo bối, em chịu một lúc đi"

"A...a.. đau"

"Ngoan nào, em đừng lộn xộn"

"Tên khốn nạn! Anh mau thả em ra! Aaa... hức"

"Không phải bản thân em nói mình không biết đau sao? Hửm?"

"Hức..a... cái, cái này khác! Đừnggg... dừng lại!"

"Đừng dừng lại? Được rồi bảo bối, một chút nữa thôi"

"Aaaaaa"

Lục Trạch Trạch hạ mông xuống nằm sụp lơ trên giường, Phó Vân Triều nhìn cậu với ánh mắt bất đắc dĩ. Cục cưng à, lần sau ăn ít đồ nóng lại đi nhá. Cục nhọt ở mông này là bài học của em đấy hahahaa.

Tiểu Phó đã ăn một cái tát.

Trạch Trạch: Đáng đời! Ai bảo anh dám cười em!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.