Nhà tiên tri từ trên cao nhìn xuống người đàn ông nằm dưới đất. Đại khái là vì đau đớn, mặt Phó Nghị ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả khuôn mặt có chút dữ tợn, hắn hừ một tiếng, ánh mắt lướt qua nửa dấu giày trên cánh tay, không nhịn được cười khẽ: "Chủ nhân làm vậy không tính là động thủ đối với ngươi".
Thân hình thon gầy hơi cúi xuống tại thành hình vòng cung, hắn đeo bao tay trắng thản nhiên mà cầm cái chân còn nguyên vẹn của Phó Nghị, nhà tiên tri giống như kéo một túi rác lớn, một bên ngâm nga bài hát, một bên chậm rì rì đi ra ngoài.
Vị trí ở cửa rải rác nhất nhiều mảnh vụn nhỏ, những mảnh vỡ đó dễ dàng xé rách quần áo của Phó Nghị, đâm xuyên qua tất cả các bộ phận trên cơ thể hắn ta mà không có bất kỳ sự kháng cự nào. Cơn đau khiến đầu óc Phó Nghị hơi choáng váng, hắn nghiến răng nghiến lợi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn bản thân bị con chó của Phó Vân Triều đối xử như vậy, hai mắt trừng đến đỏ bừng.
Giọng nói của Phó Nghị nghe có chút run rẩy, nhưng sự hung dữ và ác ý trong đó lại khó che giấu: "Chúng mày là đang tìm chết! Mày dám đối xử với tao như vậy, ba tao sẽ không buông tha cho chúng mày——"
Nhà tiên tri nghiêng đầu, một đôi mắt đen nhánh tràn đầy bóng tối trầm tịch, dần dần phản chiếu khuôn mặt xấu xí của Phó Nghị. Một lúc sau, trên khuôn mặt giống như mặt nạ này cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười, độ cong của khóe môi hoàn hảo như được bút phác họa, mỗi nét vẽ đều gãi đúng chỗ ngứa. Hắn nhẹ giọng hỏi: "Chỉ cần ngươi không nói thì ai có thể biết hôm nay rốt cuộc đã xảy ra những gì?"
"Lão tử có cái miệng! Mày chẳng lẽ còn muốn đem miệng ông đây khâu lại sao?!"
Nghe vậy, nhà tiên tri thở một hơi thật dài: "Đương nhiên ta sẽ không làm chuyện đẫm máu như vậy, đáng sợ lắm a~ ta lại không phải cái tên vượt qua năm trọng cấp kia, hơn nữa ngươi thật may mắn, hắn ta không đi theo chủ nhân đến nơi này. Bất quá---"
Nụ cười trên khóe miệng nhà tiên tri dần trở nên kỳ quái và đáng sợ.
Trực giác của Phó Nghị nói rằng có gì không đúng, ánh mắt dõi theo ánh mắt nhà tiên tri, trong lòng lập tức chấn động. Cảnh tượng trước mắt không phải là căn biệt thự mà hắn vẫn quen thuộc, xung quanh tối đen như mực, màu đen đục khác với màn đêm lại có chứa đốm sáng, như thể rơi vào một mảng mực lớn đậm đặc, khắp nơi nó lọt vào tầm mắt đều cực kỳ đen tối.
Nhưng hắn nhớ rõ rằng mình đã bị nhà tiên tri kéo ra khỏi cửa căn biệt kỳ quái kia rồi.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Sự khiếp sợ và kinh hoàng khó tả đã dần dần chiếm hết suy nghĩ của Phó Nghị, trong một lúc dường như hắn ta thậm chí không thể nhận thấy đau đớn ở vai và chân của mình, gã ta vội vàng nhìn cảnh tượng trước mắt, cơ thể trong tiềm thức muốn tìm một nơi an toàn, hắn ta cố gắng rút lui. Nhưng ngón tay của nhà tiên tri lại nắm chặt chân hắn, nhìn hắn rồi mỉm cười: "Đừng vội".
Nhà tiên tri duỗi ngón tay ra, một con đom đóm nhỏ đậu vào giữa bàn ta hắn, hắn mỉm cười hỏi Phó Nghị: "Ngươi có biết trùng ký sinh không? Loại này có hơi đặc biệt, cho dù không có trùng mẫu, nó cũng sẽ không chết".
Phía sau nhà tiên tri có một đàn đom đóm đang từ từ phác họa ra hình dạng con người, hắn vẫn như cũ mình cười: "Hắn chỉ đơn giản là thích ký sinh trên người nhân loại mà thôi, gặm nhấm cốt nhục, uống một ngụm máu tươi đặt sệt. Đương nhiên, hắn càng thích cảm xúc của ngươi hơn".
Hoảng sợ, vui sướng, tham lam.
Tất cả đều có thể làm đồ ăn cho hắn.
"Ngươi sẽ bị hắn gặp nhấm sạch sẽ và biến thành một món đồ chơi trống rỗng chỉ có thể bị người khác thao túng".
Bóng dáng phía sau nhà tiên tri càng lúc càng trở nên chân thật, ánh sáng của đom đóm dần dần tiêu tán, một bàn tay dần dần thò ra từ phía sau hắn, theo sau là một thân hình cao lớn, kỳ dị. Phó Nghị run rẩy khắp người, ánh mắt nhìn về phía bàn tay kia hoàn toàn không khống chế được. Gã thấy bóng dáng đối phương giống như một người khổng lồ, sắc mặt ẩn chứa trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy năm ngón tay như một bộ xương.
"Mày......"
Trong cổ họng dường như có dị vật, Phó Nghị chỉ có thể nghe thấy tiếng ho.
Nhà tiên tri nhìn sắc mặt người đàn ông đột nhiên tái nhợt, vẻ mặt bình tĩnh: "Đừng lo lắng, ngươi không thể chết được".
Vừa nói, hắn quay sang nhìn người đàn ông cao lớn phía sau: "Vất vả rồi, ngày mai ta sẽ mua cho ngươi một ly dương chi cam lộ nếm thử, ngươi muốn xoài bình thường, gấp hai lần hay gấp ba lần xoài?"
Những con đom đóm lại sáng lên lần nữa, chậm rãi hợp thành một con số 3.
Ngày hôm sau Phó Nghị nằm trên một mảnh đất trống, hắn bối rối nhìn xung quanh, trống rỗng, một bên là hồ nước, một bên là rìa hai bên đường cùng cây cối xanh tốt.
Đây là đâu?
Hắn rốt cuộc làm sao lại ở chỗ này?
Hắn muốn đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng cơn đau khủng khiếp từ cơ thể khiến tiềm thức hắn co giật. Hắn ta không thể không nhìn xuống, chỉ thấy tay và chân cong theo một tư thế kỳ lạ, có thể thấy tay và chân đung đưa khi hắn run rẩy. Đồng tử của Phó Nghị đột nhiên co lại, hắn đang đắm chìm trong cảnh tượng khó tin này, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai.
Hắn giương mắt nhìn lại, thấy một cô gái chỉ vào hắn ta và gian nan hỏi: "Anh....Anh bị làm sao vậy?"
Tiếng thét giống như còi báo động, vô số người nhanh chóng tụ tập xung quanh. Tư thế kỳ lạ của Phó Nghị rơi vào trong mắt mọi người, gã vừa ngạc nhiên lại vừa cảm thấy kinh sợ. Một lúc sau, cảnh sát và xe cứu thương đồng thời đến, ngay cả Phó Minh nhận được tin cũng vội vàng chạy tới. Sau khi lăn lộn một hồi, Phó Minh đi theo Phó Nghị đến bệnh viện.
Ông ta cau mày nhìn con trai mình đang nằm trên giường, hỏi: "Sao lại thế này?".
Phó Nghị cũng cau mày, như thể đang muốn nhớ lại ký ức tối qua, nhưng lại không nghĩ ra điều gì, hắn lắc đầu một hồi: "Con không biết. Con nhớ con cảm thấy như mình đi uống rượu cùng ai đó..."
Trước khi hắn ta nói xong, một sĩ quan cảnh sát đã đến với đoạn video của camera giám sát.
May mắn thay, bên cạnh nơi Phó Nghị đang nằm sáng nay có vài thiết bị giám sát rõ ràng, mọi chuyện xảy ra lúc đó đều có thể dễ dàng nhìn thấy ngay khi sự việc phát sinh. Vẻ mặt cảnh sát có chút kỳ quái, nhưng Phó Minh lại không để ý chút nào, hắn chỉ nóng lòng mở video ra xem. Lúc vừa nhìn thấy, ông ta suýt phải nhập viện vì đau tim.
Trong đoạn video, Phó Nghị lảo đảo bước ra khỏi xe, hắn híp mắt lại, nhìn bốt điện thoại(1) trước mặt, lại lao thẳng vào.
Hình ảnh này được lặp đi lặp lại hơn hai lần, cho đến khi Phó Nghị dường như không còn sức nữa, cuối cùng lảo đảo ngã xuống đất, sau đó nhắm mắt lại rơi vào hôn mê.
Phó Minh: "......"
Cảnh sát ho khan ngượng ngùng: "Hẳn là cậu nhỏ Phó thiếu uống nhiều quá, đầu óc không rõ ràng lắm. Về sau vẫn là uống ít rượu một chút, chúng tôi đi trước".
Phó Minh nghiến răng, suýt chút nữa kéo Phó Nghị từ trên giường bệnh lên tát mạnh vào người hắn, ông ta nhìn chằm chằm hắn, tức giận mắng: "Mẹ nó! Trong đầu mày rốt cuộc nghĩ cái chó gì thế hả, mấy ngày kế tiếp không được phép đi ra ngoài uống rượu. Nếu không, tao sẽ đóng băng thẻ của mày!".
Phó Nghị xấu hổ không dám nói lời nào.
...
Phó Minh nghĩ rằng con trai hắn đã uống quá chén suýt chút nữa thì đâm phế mình đã xong rồi, nhưng nào ngờ một đoạn video tương tự lại được phát tán trên internet ngày hôm đó. Tất nhiên, đó không phải là video trong camera giám sát đã bị cảnh sát lấy đi, không ai có thể lấy được. Chính vì vậy, những gì đang lan truyền trên Internet là đoạn vô số người đứng bên đường vào buổi sáng nhìn Phó Nghị nằm trên mặt đất quay lại.
Người quay đã đăng tải video lên một tài khoản Weibo có tên 'Tin tức hàng tuần'. Nghe nói rằng blogger này khác với các tài khoản tiếp thị thông thường, mà chính là một tài khoản cá nhân kinh doanh thông thường. 'Tin tức hàng tuần' đem tin tức này đăng lên chỉ vì cảm thấy nó mang một bài học quý giá và nhân tiện đặc biệt cảnh báo phần lớn cư dân mạng ở cuối:
[Các vị nhớ uống ít rượu một chút, nếu không đây chính là bài học phải nhận lấy đó].
Cư dân mạng không biết tại sao lại đầy dấu hỏi chấm hỏi, 'Tin tức hàng tuần' lúc này mới hiểu nguyên nhân là do bản thân mình chỉ đăng video, vì vậy vội vàng giải thích thêm: [Là thế này, căn cứu vào thông tin nóng hổi vừa thổi vừa gặm, vị huynh đài nằm dưới đất kia do đêm qua uống quá nhiều rượu, sau đó hắn ta tự đâm vào bốt điện thoại bên đường, sau đó suýt nữa phế nửa cơ thể!"
Netizen: "......"
Vãi chưởng! Trên thế gian này vẫn còn có loại quỷ tài(2) như vậy sao?
(2): Quỷ tài trái ngược với thiên tài. Quỷ tài có hai kiểu loại người. Một là người có tài xuất quỷ nhập thần nhưng không mang ý tốt, một kiểu là ng.u d.ốt không ai sánh bằng. Cả hai loại đều không phải người thường có thể làm được.
Và điều khiến cư dân mạng sốc vẫn còn ở phía sau, đó là một câu trả lời trong phần bình luận nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người: [Người này trông quen quen. Ồ, tôi nhớ rồi. Hai ngày trước hắn ta đang uống rượu ở quán bar nơi tôi làm việc, đám phú nhị đại gọi hắn là Phó thiếu, tôi nghe nói có vẻ là thiếu gia của nhà họ Phó ở thủ đô].
Netizen: [Đừng đùa tôi chứ, Phó Vân Triều đẹp trai như thế, người trước mắt này xấu xí như vậy, làm sao có thể là cùng một người?!]
Nhưng ngay sau đó tất cả mọi người đều nhớ lại những gì Phó Vân Triều nói trong video phỏng vấn, anh đã không còn là Phó thiếu nữa.
Chủ nhân của Phó gia đã thay đổi.
Giang cư mận: "......"
[Có một điều muốn nói, tôi không có ác ý gì, đơn giản chính là đánh giá bằng mắt, tôi thực sự không muốn gọi con lợn béo múp này là Phó thiếu chút nào ý. Sỉ nhục hai chữ Phó thiếu ra]
[Ta nói, tên này ngu ngốc đến mức tôi phải hạn hán lời]
[Hahaha mịa ơi, con trai Phó khỉ có biệt danh mới chất như nước cất vậy].
[Tôi đơn phương đề nghị hai gia đình của Lục Phó nên liên hôn, để con trai út yêu quý nhất của Lục Hồng Duy là Lục Lịch kết hôn với đứa con trai yêu quý nhất của Phó Minh là Phó Nghị, không tồi phải không?]
[Đúng chuẩn cơm mẹ nấu luôn]. (Đúng chuẩn cmnl:>)
[Fans Lục Lịch mau đến khai chiến đi kìa!]
Đúng như dự đoán, chủ đề sau đó thực sự bị cua một vòng tròn như nhang muỗi, fans Lục Lịch đã vội vã đến hiện trường để quyết chiến một trận trống mái, điều này khiến cư dân mạng ăn dưa càng lúc càng phấn khích, chọc khoáy càng nhiệt tình.
Khi Phó Vân Triều biết được chuyện này, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi dù chỉ một chút. Anh không quan tâm Phó Nghị mang cái thanh danh dơ bẩn gì, cũng như việc không thèm để ý bẻ gãy tay chân của Phó Nghị. Ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại, theo thông tin liên lạc mà Hàn Thanh Nham cung cấp, Phó Vân Triều nhanh chóng liên lạc với ai đó.
Hàn Thanh Nham rõ ràng đã giải thích với bên kia, sau khi nhận được cuộc gọi liền lập tức chấp nhận cuộc gọi và mở camera.
Ánh mắt Phó Vân Triều rơi vào trên màn hình.
Thân thể Phó Phong Lan trong tầm mắt hiện rõ ràng trước mặt, Phó Phong Lan đang lẳng lặng nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền. Hắn khác với Phó Vân Triều trước kia, gần ba năm sống thực vật đã khiến hai má hắn hốc hác, toàn thân tái nhợt ốm yếu. Y tá lúc này nhẹ nhàng nói: "Bác sĩ nói tình trạng của ngài Phó vẫn ổn, nhưng nếu nằm quá lâu, teo cơ và các tình trạng khác có thể xảy ra trong tương lai."
Phó Vân Triều ừ một tiếng.
Ngón tay anh xoa xoa màn hình, như muốn xuyên qua màn hình chạm vào mặt Phó Phong Lan. Y tá nhanh chóng bước sang một bên, để lại thời gian và không gian yên tĩnh cho anh em nhà họ Phó.
Phó Vân Triều không biết Phó Phong Lan đang có tâm trạng như thế nào khi nhìn thấy anh nằm trên giường bệnh.
Có lẽ nó cũng giống như anh vào lúc này.
Phó Vân Triều hạ mắt xuống, bạo ngược trong lòng cũng không biến mất cùng với sự xuất hiện của Phó Phong Lan, mà giống như một nụ hoa rơi xuống đất, đột nhiên bắt đầu lớn lên sau gió mưa, từng bước từng bước lớn lên thành một cái cây cao chót vót.
Phó Vân Triều trầm mặc hồi lâu, khí tức đáng sợ trên người dần dần chậm rãi tiêu tán. Nhà tiên tri và Sở Yểm đang canh gác ở góc bên ngoài, Sở Yểm đang cầm một nắm hạt dưa lớn trong tay, hắn nhấm nháp như chuột, răng rắc răng rắc rất mau. Hắn híp mắt nói: "Cảm xúc của chủ nhân đã lâu không có biến hóa lớn như vậy".
"Đó là anh trai của chủ nhân. "
Sở Yểm a một tiếng rồi thở dài: "Ta biết a. Khi ta ở thế giới kia, ta vào trong mộng của ngài ấy, còn tính giả dạng hình dáng anh trai ngài ấy để chơi ngài ấy một vố"
Nhà tiên tri cắn hạt dưa dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Sở Yểm với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên: "Ngươi không bị đánh ch.ết sao?"
"Ta là Boss làm sao có thể ch.ết được!" Sở Yểm nhăn mi lại, nhưng khi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, hắn vẫn không khỏi rùng mình, ngón tay dài chạm vào mũi, hắn thở dài, giọng điệu khác thường cảm khái: "Nhưng ta quả thật bị đánh chết một nửa. Ta chưa bao giờ gặp ai giống như chủ nhân. Ngươi không biết cái cảm giác ngài ấy bẻ cổ ta đâu, ta còn có thể nghe thấy tiếng rắc một cái, rất trong trẻo đấy".
Nhà tiên tri: "......"
Sở Yểm nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của hắn ta, hắn không biết vì sao đột nhiên trở nên kiêu ngạo: "Ngươi không cảm nhận được phải không?!"
Nụ cười trên mặt tiên tri có chút cứng đờ, hắn không hiểu tại sao trong mắt Sở Yểm lại cảm thấy vinh dự khi bị Phó Vân Triều bẻ cổ. Bất quá bọn họ không phải sinh vật bình thường, kẻ mạnh luôn được tôn trọng. Chỉ có những người như Phó Vân Triều mới xứng đáng thống trị bọn họ.
Vì thế một lần nữa nụ cười lại nở trên gương mặt của hắn, mỉm cười đáp: "Nhưng ta đã bị chủ nhân chặt đôi làm hai nửa đấy, còn dùng cái liềm chết tiệt kia kìa".
Sở Yểm: "Ôi~, vũ khí bên người đều cùng bị chủ nhân cầm đi, thật vô dụng."
Nhà tiên tri gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy."
*
Mặc dù Phó Vân Triều là một trong những bên liên quan lại không thèm để ý đến tình hình của Phó Nghị vào lúc này, còn Lục Lịch thì tương đối lo lắng. Suốt khoảng thời gian này, hắn cực chú ý đến dư luận trên mạng có liên quan đến Lục gia, sáng nay khi vừa mở mắt, hắn vô thức xoát Weibo xem có tình huống gì mới không. Sau khi không nhìn thấy chủ đề nào liên quan đến nhà họ Lục, Lục Lịch thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trước khi hắn có thể trút bỏ được cái tâm thế nặng nề ấy, thì va vào mắt hắn là một từ khóa khác.
Phó Nghị.
Nhớ tới tối hôm qua mình đã gửi tin nhắn cho Phó Nghị, Lục Lịch hơi mím môi. Bây giờ Lục gia lâm vào cảnh gà bay chó sủa, vì vậy đối với tình hình nhà họ Phó hắn ta càng không muốn để tâm, cũng không muốn nhúng tay vào. Nhưng vấn đề là Phó Vân Triều là vị hôn phu của Lục Dư, Lục Lịch vô cùng ghét Lục Dư, tất nhiên nhìn Phó Vân Triều cũng chẳng thuận mắt.
Chỉ là tại sao Phó Nghị lại lên hot search rồi?
Chẳng lẽ do đêm qua Phó Nghị đã gây ra chuyện gì sao?
Một khi đã có ý nghĩ như vậy, đầu óc Lục Lịch không khỏi bắt đầu vẽ ra vô số hình ảnh Phó Vân Triều bị hành hạ đặc biệt thê thảm. Mặc dù Lục Lịch không quen biết gì Phó Nghị, nhưng hắn cũng đã nghe nói qua về thủ đoạn của gã. Kể từ khi vợ chồng Phó Kỳ qua đời, Phó Minh tiếp quản gia sản, Phó Nghị từ kẻ vô danh biến thành người thừa kế Phó thị, có thể nói rằng ước gì được nấy.
Giả sử hắn ta không chiếm được, hắn cũng không bao giờ buông tay.
Khoảng hai năm trước, Phó Nghị và một thiếu gia giàu có khác trong giới cùng nhau nhìn trúng một chiếc xe hơi, nhưng vì vị thiếu gia kia không chịu buông tay, Phó Nghị trực tiếp tìm người đánh gãy chân đối phương. Không phải thích xe sao? Vậy thì mày đời này cũng đừng hòng lái xe được nữa.
Cho nên, trong mắt Lục Lịch, nếu Phó Nghị thật sự hành động, thật sự có thể khiến Phó Vân Triều cảm thấy thế nào là địa ngục trần gian.
Nghĩ như vậy, hắn với tâm tình vui sướng khi người gặp họa click vào mở ra.
Nhưng chỉ sau hai cái liếc mắt, khuôn mặt vừa xuất hiện với nụ cười lập tức bị nhuộm một tầng u ám. Lục Lịch thầm mắng trong lòng, hắn còn tưởng rằng Phó Nghị là vua là sói, nhưng hắn không ngờ đối phương chỉ là một cục sắt đen vô dụng, một con chó ngu xuẩn.
Chờ chút...... Hay là đối phương không nhận được tin nhắn của hắn?
Cuối cùng dựa theo nội dung được đăng tải trên Weibo mà nói, Phó Nghị có vẻ đã uống rượu trong quán bar suốt tối qua, và việc gã ta không nhận được tin nhắn của hắn là điều hết sức bình thường.
Với loại suy nghĩ này, tâm trạng của Lục Lịch cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn một chút.
Hắn vừa ậm ừ ngân nga giai điệu bài hát vừa bước chân xuống giường, một lát sau đẩy cửa và bước ra ngoài. Chú Trương quản gia ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn đi xuống lầu, mỉm cười nói: "Cậu út hôm nay dậy sớm thế".
Lục Lịch ừ một tiếng, cũng theo đó cười cười: "Hôm nay cháu muốn đi thử vai, là một nhân vật cháu vô cùng thích".
Chú Trương biết Lục Lịch vẫn thích đóng phim, thỉnh thoảng cũng xem phim truyền hình và phim điện ảnh của Lục Lịch nên khi nghe được điều này thì rất vui mừng, chú gật đầu, lông mày nhuộm một nụ cười: "Cháu nhất định sẽ thành công. Nhân tiện, cháu có đói không? Cậu cả vẫn đang ăn, chút nữa cháu với cậu ấy cũng đi cùng nhau".
"Anh cả về đây tối hôm qua?". Lục Lịch bước nhanh xuống cầu thang, ánh mắt lướt qua thân thể chú Trương, không bao lâu sau liền nhìn thấy Lục Tiêu đang ngồi trên ghế chính. Lục Lịch nhất thời không phát hiện ra điều gì không ổn, vì vậy hắn mỉm cười nói: "Anh ơi, tối hôm qua anh về lúc nào thế ạ?"
Lục Tiêu ngước mắt lên, nhìn người thanh niên với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời nhỏ, nuốt thức ăn trong miệng, thần sắc nhàn: "Gần ba giờ. Cậu định đi thử vai à?"
*Bắt đầu đổi xưng hô của Lục Tiêu với Lục Lịch nha. Vì tiếng Trung chỉ có 你 /Nǐ/ - 我 /Wǒ/ nên đối phương sẽ không nhận ra có gì bất thường hết.
"Vâng". Lục Lịch đi đến bên cạnh Lục Tiêu ngồi xuống, cái miệng nhỏ liến thoắng nói về buổi thử vai: "Là tác phẩm của đạo diễn Đồng Kế Huy, nếu em có thể thuận lợi thông qua, không chừng còn có thể lấy về giải ảnh đế năm nay đấy! Anh, anh nghĩ em có thể thành công không?"
"Đương nhiên. Kỹ năng diễn xuất của cậu rất tốt."
Lục Lịch không để ý câu 'kỹ năng diễn xuất của cậu rất tốt' có ý nghĩa khác gì hay không, lời khẳng định của Lục Tiêu khiến hắn ta cảm thấy tự tin, ăn xong liền vội đi, trước khi đi còn nói với Lục Tiêu rằng hắn nhất định sẽ thành công. Lục Tiêu đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng thanh niên biến mất, màu sắc trong mắt dần dần tối sầm lại.
Hai ngày trước, có người của bộ phận quân đội đặc biệt liên lạc với hắn ta vì Lục Dư bị ba dị chủng tấn công. Mặc dù Trương Thỉ đã xác định hung thủ phía sau chính là Lục Lịch, nhưng bọn họ không có chứng cứ gì cả. Cho nên, Trương Thỉ cũng muốn thử thái độ của Lục Tiêu, nhưng không ngờ ngay khi Trương Thỉ nhắc tới, Lục Tiêu vô cảm nói: Chính là Lục Lịch đã làm.
Lập tức, ánh mắt Trương Thỉ trở nên vô cùng kỳ lạ.
Lục Tiêu biết bộ phận đặc biệt của quân khu là tổ chức gì, cũng biết bọn họ đối với Lục Dư tựa hồ như rất quan trọng, cho nên sau khi suy nghĩ hồi lâu, hắn bật điện thoại lên gửi cho Trương Thỉ xem một đoạn video.
Đoạn video ghi lại là cảnh Lục Lịch nói chuyện điện thoại với một người, lên kế hoạch tấn công Lục Dư ngay dưới camera giám sát của bệnh viện.
Trương Thỉ im lặng một lúc lâu sau khi xem xong, sau đó nói: "Nói thật, đoạn video này không có tác dụng gì, đúng là dị chủng đã tấn công Lục Dư, mà trong đoạn ghi kia Lục Lịch lại không có câu nào nhắc đến hai từ 'dị chủng'. Cho dù hắn thừa nhận muốn làm gì đó với Lục Dư, nhưng chỉ cần gã phủ nhận sự tồn tại của dị chủng, những hành động hắn làm đều không đủ để kết tội".
Ngay sau đó, Trương Thỉ nói: "Quay trở lại, chúng tôi đã kiểm tra nhiều bản ghi âm cuộc gọi khác nhau trên điện thoại của hắn ta, chúng tôi cũng đã theo dõi di động của gã, nhưng chúng tôi không tìm thấy bất kỳ một đoạn âm thanh nào."
Lục Tiêu không giấu diếm: "Nó có hai cái điện thoại".
Trương Thỉ: "Nhưng trong danh sách hắn ta chỉ có một số điện thoại, di động này hẳn là của người khác. Nhìn như vậy, Lục Lịch bình thường rất cẩn thận trong mọi hành động, để tìm được cái đuôi nhỏ kia lộ ra cũng không phải chuyện đơn giản".
Lục Tiêu cũng biết.
Vì thế sau khi Lục Lịch đi sớm đi buổi thử vai, hắn đặt cốc cà phê trong tay xuống, lạnh mặt đi thẳng lên lầu. Khi chú Trương nhìn thấy hành động kia của hắn thì có vẻ hơi ngạc nhiên: "Cậu cả không đến công ty sao?"
Chú Trương không thấy có gì lạ, vì vậy Lục Tiêu đi lên lầu ba, đẩy cửa phòng Lục Lịch ra. Đứng ở cửa nhìn vào, căn phòng của Lục Lịch có vẻ vô cùng rộng rãi, có một chiếc giường lớn và rất nhiều đồ trang sức, tất cả đều trị giá hàng chục ngàn. Tình yêu của nhà họ Lục dành cho Lục Lịch được thể hiện ở khắp mọi nơi trong cuộc sống, nhưng chưa ai từng nghĩ rằng có lẽ tất cả những vật dụng trong phòng của Lục Dư đều không đắt bằng một con búp bê mà Lục Lịch đặt ở đầu giường. Nhưng ngay cả như vậy, bọn họ vẫn không thích Lục Dư.
Quét sạch tất cả cảm giác tội lỗi tràn ra trong đáy lòng, Lục Tiêu sải bước vào phòng. Lục Tiêu bắt đầu tìm kiếm thứ kia từ ngăn kéo bàn, hắn không chỉ muốn tìm điện thoại di động, mà còn muốn xem liệu Lục Lịch có để lại một số manh mối không thể chối cãi trong phòng hay không. Nhưng sau gần nửa giờ, hắn hoàn toàn không tìm thấy gì cả.
Lục Tiêu khó chịu xoa xoa lông mày, sự không kiên nhẫn trong mắt càng lúc càng rõ ràng.
Liếc xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay, có vẻ đã muộn. Hắn ta không thể trì hoãn thêm nữa, vì vậy hắn ta nghiến răng và quay đi.
Nhưng Lục Tiêu không ngờ rằng ngay khi tay hắn chạm vào tay nắm cửa, cánh cửa đã bị đẩy mở từ bên ngoài. Lục Tiêu không kịp phản ứng gì thì đã xuất hiện trước mặt quản gia chú Trương trong sự sững sờ.
Chú Trương cũng có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Lục Tiêu: "Cậu cả, sao cậu lại ở trong phòng cậu út vậy?"
Sắc mặt Lục Tiêu lập tức cứng đờ, nhưng cuối cùng, hắn vẫn là một người đã có nhiều kinh nghiệm trong giới kinh doanh, lúc này hắn chỉ mím môi, lạnh lùng hỏi: "Sao chú lại ở đây?"
Chú Trương bị hỏi ngược, lập tức trả lời: "Cậu út nói tối hôm qua bí mật mang về một con mèo sữa nhỏ, bảo tôi đưa mèo ra ngoài cho nó ăn."
Lục Tiêu thản nhiên ừ một tiếng, lướt qua chú Trương đi ra bên ngoài. Sau khi đi được hai bước, hắn quay đầu lại: "Đừng nói với Lục Lịch"
Chú Trương sững sờ một giây rồi mới chậm rãi phản ứng, câu nói 'đừng nói với Lục Lịch' của Lục Tiêu có nghĩa là hôm nay hắn đã xuất hiện trong phòng của Lục Lịch, đừng nói cho Lục Lịch biết.
Nhưng—
Thấy bóng lưng Lục Tiêu biến mất trước mặt, chú Trương liếc nhìn điện thoại di động trong tay cho thấy mình đang nói chuyện...
Giọng nói của Lục Lịch vẫn như bình thường, có chút nghi ngờ nho nhỏ: "Anh cả ở trong phòng cháu sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]