Lời nói của Hàn Thanh Nham giống như sấm sét giáng xuống mặt đất, không biết sẽ có bao nhiêu người bị chấn động ngay thời khắc nó nổ vang kia. Phó Vân đang ngồi trên xe lăn, ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt nâu lúc này dường như đã trở nên thâm thúy hơn rất nhiều, đôi mắt thường xuyên cười lại tối tăm sâu thẳm, khó tìm được nửa tia ánh sáng.
Không phải không vui.
Mà là không thể tin được. Truyện Xuyên Nhanh
Hàn Thanh Nham cũng biết những lời nói tưởng chừng đơn giản của hắn sẽ mang lại điều gì. Nhưng hắn vẫn tìm Phó Vân Triều, dự định sẽ nói cho đối phương biết mọi chuyện. Hắn nhìn thấy nụ cười trên khóe môi người đàn ông tiêu tan, đôi môi mỏng hơi mím lại, nhưng anh lại kéo môi để lộ ra một nụ cười không rõ ràng.
Trở lại ghế, bàn đã đầy bát đĩa. Phó Vân Triều chỉ liếc mắt một cái, liền biết phần lớn đều là thứ mà Phó Phong Lan từng thích ăn. Hàn Thanh Nham và Phó Phong Lan đã là bạn học và bạn bè nhiều năm như vậy, sau khi gia nhập công ty gia đình, họ hầu như không thể coi là đối thủ cạnh tranh, bởi vì đối lẫn nhau đều hiểu biết quá nhiều về đối phương.
Hàn Thanh Nham rót chút rượu trái cây cho Phó Vân Triều và Lục Dư, liếc mắt nhìn dáng vẻ của Phó Vân Triều hai lần, thấp giọng nói: "Sau khi cậu vô tình rơi vào hôn mê, chú và dì của cậu gặp tai nạn, Phong Lan đã cảm nhận được có gì đó không đúng. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nha-ma-tro-thanh-ke-van-nguoi-ghet/3552450/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.