Gần đến cuối năm, lớp tuyết mịn trên nền đất dần tan chảy, để lại những vệt nước sẫm màu.
Phó Chi Tề giơ tay quấn chặt chiếc khăn quàng trên cổ Chu Thanh Ý rồi gỡ phần tóc con bị vướng vào ra. Anh hỏi: “Em có lạnh không?”
Chu Thanh Ý tổ chức một buổi triển lãm nhỏ, hôm nay là ngày cuối cùng. Mà Phó Chi Tề tới giờ mới có thì giờ đến xem. Lúc còn hai giao lộ nữa là sẽ tới nơi thì bỗng dưng bị kẹt xe. Em nói muốn đi bộ nên hai người cũng chậm rãi đi đến đấy.
Được nửa đường, họ mới phát hiện trời đang đổ tuyết. Những bông tuyết nhỏ li ti, không thể quan sát rõ bằng mắt thường. Nhưng nhè nhẹ rơi xuống mặt lại khiến cho người ta thấy hơi ẩm ướt, lành lạnh.
“Không ạ.” Chu Thanh Ý đáp. Tuy thế bàn tay em vẫn chui vào túi áo khoác của Phó Chi Tề, mười ngón tay cùng đan vào nhau.
Chu Thanh Ý chôn cằm vào trong khăn quàng cổ, chỉ để lộ khuôn mặt nho nhỏ. Khi em nói chuyện có làn khói mờ che kín cả mặt. Anh thấy mùi đông thật nhạt nhẽo, màu xám xịt phủ từ cây cỏ đến những áng mây trên đường chân trời tối mù mịt. Thế nhưng ánh sáng dường như rất thích Chu Thanh Ý. Dù mặt em bị giấu trong lớp sương mà thì vẫn sáng sủa hơn người khác nhiều. Lông mày dài cùng đôi môi đỏ mọng càng làm nổi bật vẻ đẹp chuẩn mực, thanh nhã của em.
Càng nhìn càng thấy thích nên Phó Chi Tề kéo Chu Thanh Ý lại để em dừng bước. Rồi nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nguoi-toi-lien-hon-bi-mat-tri-nho/1737674/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.