Ngày hôm sau, Chu Thanh Ý mãn nguyện tỉnh giấc trong lồng ngực Phó Chi Tề.
Em trở mình, vươn tay muốn xem thời gian trên điện thoại di động nhưng bị Phó Chi Tề kéo về.
“Ngủ đi.” Phó Chi Tề lời ít ý nhiều bảo.
“Anh không đến công ty ạ?”
“Thứ bảy mà, không đi đâu.” Giọng anh trầm khàn: “Ở cạnh em thôi.”
Cuối năm công việc bận rộn, gần như cuối tuần nào Phó Chi Tề cũng tăng ca nên Chu Thanh Ý đã quá quen rồi. Song nếu anh muốn làm hôn quân thì Chu Thanh Ý cũng rất vui vẻ làm yêu phi. Em liền quàng tay qua eo Phó Chi Tề, ý thức dần mơ màng.
Khi Chu Thanh Ý tỉnh lại lần nữa, không nhìn cũng biết mình đã ngủ rất lâu.
Em nhúc nhích một chút thì nghe thấy tiếng anh: “Em ngủ được thật luôn.”
Còn mang theo ý cười, nghe giọng thì có vẻ anh đã thức từ lâu rồi.
“Làm sao nào?” Chu Thanh Ý bật đèn: “Hông phải hôm qua anh dằn vặt em à?”
Đánh dấu xong, bọn họ còn làm thêm một lần. Tuy không kịch liệt nhưng kéo dài cực kỳ lâu. Chịch đến mức Chu Thanh Ý chịu không nổi nữa, thậm chí em nhõng nha nhõng nhẽo đến cỡ nào thì Phó Chi Tề cũng không chịu buông tha.
“Ừ.” Anh không hề phủ nhận: “Thương em lắm nên không kiềm chế được.”
Định làm nũng tiếp nhưng Chu Thanh Ý không ngờ anh lại trả lời như thế. Em kêu “ôi ôi” rồi nhỏ giọng trách sao tự dưng anh lại như vậy chứ.
“Còn cách nào đâu.” Bước xuống giường, Phó Chi Tề thuận tay xoa đầu em: “Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nguoi-toi-lien-hon-bi-mat-tri-nho/1737672/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.