Trong khoảng thời gian Chu Thanh Ý dưỡng thương, cha mẹ em chưa từng ghé qua một lần.
Mới đầu, Chu Thanh Ý hỏi Phó Chi Tề có đúng là cha mẹ em ở thành phố này không.
Phó Chi Tề nói đúng nhưng cũng bảo em đừng nghĩ nhiều.
Chu Thanh Ý mỉm cười, trông chẳng bất ngờ lắm.
Em nói: "Không có gì đâu."
Hai ngày sau khi cuộc trò chuyện này diễn ra, Phó Chi Tề nói với Chu Thanh Ý: "Bạn cùng phòng thời đại học của em nghe tin em gặp tai nạn nên muốn đến thăm. Em có muốn gặp hắn không?"
Chu Thanh Ý nói muốn ạ.
Ngay buổi tối hôm sau, bạn cùng phòng đã đến.
Lúc Phó Chi Tề vừa tới đã thấy Chu Thanh Ý và bạn học trò chuyện. Anh định ra ngoài hóng mát một lúc, chừa không gian riêng tư cho bọn họ.
Thế nhưng Chu Thanh Ý kéo tay Phó Chi Tề, em ngửa đầu nhìn và dùng ánh mắt van xin anh ở lại.
Phó Chi Tề không đi đâu cả.
Vết thương của Chu Thanh Ý trở nên tốt hơn thì em lại càng dính người. Cho nên thời gian Phó Chi Tề ở bệnh viện hơn trước rất nhiều. Nhiều đến độ khi nhận được một xấp hồ sơ, phản ứng đầu tiên của Phó Chi Tề là nghĩ nó cũng chẳng cần gấp lắm, có thể đem tới phòng bệnh rồi từ từ xem cũng được.
Từ trước đến nay, đánh dấu luôn ảnh hưởng đến cả hai phía. Pheromone của họ hoà trộn với nhau nên Chu Thanh Ý xem Phó Chi Tề như Alpha của mình mà thật khó cho Phó Chi Tề khi luôn phải tự nhủ em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nguoi-toi-lien-hon-bi-mat-tri-nho/162069/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.