Edit: Halee
Beta: Hayin
Gian phòng không lớn, trên chiếc giường dài 1m5, chiếc chăn bông vẫn còn vương mùi nắng.
Cố Tuế Tuế không nằm trên giường mà ngồi ở bên cạnh. Cô không biết khi nào Việt Kình mới có thể tìm thấy cô. Điều cô có thể làm bây giờ là đảm bảo sức khỏe tinh thần của mình.
Dù sao bị nhốt trong không gian như thế này, không điện thoại, không thức ăn và cũng không có ai để cùng nói chuyện. Thực sự là một thử thách lớn.
Sợi xích không đủ dài để tới cửa. Tuy rằng tới bên cửa sổ vẫn ổn, nhưng khi kéo rèm cửa ra, phía sau còn có một vách tường lớn.
Cố Tuế Tuế nhìn vách tường mà muốn chửi thề. Vậy bây giờ cô đang ở trên mặt đất hay dưới mặt đất?
Nhiều khả năng nó nằm dưới mặt đất.
Vài giờ sau, đèn trong phòng vẫn chưa tắt, Cố Tuế Tuế vừa buồn ngủ vừa đói.
Sau khi uống một ít nước lạnh, cô lại nằm trên giường, đắp chăn bông rồi nhắm mắt lại.
Cố Tuế Tuế vẫn chưa ngủ, cô chỉ nhắm mắt lại và muốn biết liệu người bên kia có bước vào sau khi cô ngủ say không?
Nhưng cho đến khi cô thực sự chìm vào giấc ngủ, vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Bởi vì trong phòng có đèn nên cô không thể cảm nhận được bên ngoài là ngày hay đêm. Cố Tuế Tuế có một chế độ làm việc và nghỉ ngơi rất nghiêm ngặt, vì vậy mà cô sử dụng thời gian đi ngủ và thức dậy làm mốc để tự mình tính thời gian.
Cơn đói của ngày đầu vẫn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nguoi-chong-can-ba-trong-sinh/882520/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.