Chương trước
Chương sau
Diệp Ca và người điều khiển rối từng đối đầu hai lần.
Lần đầu gặp mặt, anh còn chưa được trao cái tên ACE, lúc đó anh và đồng đội tham gia một phó bản do người điều khiển rối tạo ra. Một đội mười lăm người, sáu người chết, tám người bị biến thành rối, chỉ có Diệp Ca chật vật thoát được.
Lần thứ hai gặp nhau, anh xếp hạng 23 trên bảng điểm tích lũy, lọt trúng vào phó bản hai boss.
Để thoát khỏi cái bẫy chết người của boss còn lại, Diệp Ca lợi dụng sở thích sưu tập biến thái của người điều khiển rối để gài bẫy gã, cố tình tạo cho gã một cơ hội biến người chơi đã từng thoát khỏi tay mình thành một phần trong bộ sưu tập. Người điều khiển rối cắn câu, nhưng kết quả là…Diệp Ca lật tung kho sưu tầm của gã, phá hủy vài con rối quỷ yêu thích của gã, sau đó thành công bỏ trốn.
Thù hận giữa hai người đã hình thành như vậy.
Kể từ đó, Diệp Ca thường xuyên thấy tên mình trên bảng thù hận, và người điều khiển rối luôn là một trong những sếp bự trả giá cao nhất.
Nhìn con rối dữ tợn trước mặt, Diệp Ca nhướng mày trầm ngâm:
“Có vẻ gần đây bộ sưu tập của mày tăng lên kha khá nhỉ.”
“Hì hì hì…thích không?” Giọng người điều khiển rối đột nhiên trở nên dịu dàng đầy si mê: “Ngươi cũng sẽ trở thành một trong số chúng.”
Diệp Ca mỉm cười, ngẩng đầu nhìn đôi tay điều khiển lơ lửng trên đỉnh đầu đen kịt:
“Sao hả? Thua mãi vẫn chưa quen à?”
Dù giọng anh rất bình thản, nhưng ánh mắt sắc bén vẫn không thôi cảnh giác.
…Kể cả khi còn trong trò chơi, người điều khiển rối đã là một nhân vật không dễ nhằn, đừng nói hiện tại đối phương còn có chuẩn bị mà đến.
Quả nhiên, khi vừa anh dứt lời, gã đã điều khiến những sợi dây rối vô hình, đám rối quỷ kia lập tức lao về phía chàng trai đứng trong bóng tối.
Ánh dao sắc bén lóe lên trong bóng tối, lưỡi hái lặng lẽ lướt qua đám rối quỷ như dải lụa mang theo sinh mệnh, vừa nhanh vừa bén ngọt.
Đúng lúc này, tiếng dây rối đứt phựt vang lên, những con rối bị cắt dây mất đi sự điều khiển, mềm oặt ngã xuống như mất xương.
Diệp Ca hơi bất ngờ.
Từ từ…chỉ vậy thôi á?
Không phải đâu nhỉ?
Không đợi anh kịp hiểu rõ, ngay giây sau, dây rối trên mặt đất đột nhiên nhúc nhích, từng sợi từng sợi chui vào thân thể những con rối quỷ.
Âm thanh da thịt bị xuyên thủng vang lên, như thể có thứ gì đó đang luồn kim.
Vô số rối quỷ vặn vẹo chân tay cùng hướng về một phía, như thể có một sức mạnh vô hình nào đó đang lôi kéo bọn chúng. Những cơ thể tái nhợt, xám xanh, xấu xí, máu thịt lẫn lộn và biến dạng chắp vá với nhau, dần dần biến thành một con quái vật to lớn đáng sợ.
Diệp Ca phải ngước lên mới gắng gượng nhìn rõ toàn thân nó.
“Hì hì hì.” Giọng người điều khiển rối vang lên xa tít trên cao, âm thanh không giấu nổi sự đắc ý khoe khoang: “Đây là kiệt tác mới nhất của ta, có phải đẹp lắm không?”
Diệp Ca: “…”
Anh á khẩu nhìn con quái vật trước mặt, hít sâu một hơi, từ từ nói: “Transformer?”
Người điều khiển rối: “…”
Giọng gã cao vống lên, gần như điên tiết: “Để ta xem lát nữa ngươi còn hống hách nổi không!!”
Những ngón tay lơ lửng giữa không trung giật mạnh.
Ngay sau đó, con quái vật xấu xí khổng lồ bắt đầu chuyển động, mặt đất chấn động theo từng bước chân của nó, các kệ hàng xung quanh liên tục đổ nhào, cả không gian đều rung chuyển.
Diệp Ca cầm lưỡi hái trong tay, thận trọng lùi dần về sau, cố giữ khoảng cách nhất định với nó.
Chế nhạo thì chế nhạo, nhưng phải thừa nhận con quái vật này mạnh hơn nhiều so với đám rối quỷ đông nghịt trước đó. Tệ hơn nữa là lúc này trên người nó không hiện rõ dây rối mà nằm sâu trong cơ thể chắp vá xấu xí, giúp nhược điểm của nó khó bị phát hiện hơn.
Diệp Ca thử so vài chiêu với nó.
Nhưng anh phát hiện, hết thảy các chi trên người nó khi bị cắt rời sẽ nối lại với nhau bằng một cách vặn vẹo nào đó, hoàn toàn không thể làm gì hơn.
…Đã vậy thì, đánh rắn phải đánh dập đầu.
Diệp Ca nhanh chóng quyết định, anh giẫm lên một kệ hàng, thân hình nhẹ nhàng linh hoạt, nhanh nhẹn né đi cánh tay khổng lồ trắng bợt của con quái vật đang chộp về phía mình, bật thẳng lên không.
Lưỡi hái trong tay vạch một vòng cung sáng rực, nhưng lại như đâm vào vũng bùn đen kịt trên đầu.
Hoàn toàn không có cảm giác chạm vào thực thể.
Thế nhưng, rõ ràng bàn tay của người điều khiển rối đang lơ lửng gần ngay trước mắt.
Diệp Ca kinh ngạc.
…Chuyện này là sao?

Bước chân Kê Huyền vô thức khựng lại.
Chàng thanh niên phía trước đứng ở nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, tấm lưng gầy gò thẳng tắp, đôi mắt nhạt màu phản chiếu những con sóng máu ngập trời.
Anh đưa tay về phía Kê Huyền, đầu ngón tay tái nhợt thon dài như tuyết đầu mùa, có thể tan ra trong vầng sáng trống rỗng sau lưng.
“Huyền.”        
Giọng chàng trai bình thản mà đau thương, nghe có vẻ yếu ớt lạ thường.
Người đàn ông híp mắt, đôi mắt đỏ rực thấp thoáng những cảm xúc khó lường.
Gần như chỉ trong nháy mắt, vài sợi dây rối cứng như thép sau lưng anh tấn công từ những góc độ xảo quyệt, gần như không thể tránh thoát!
Biển máu lặng lẽ dâng lên, dây rối đâm vào cơn sóng đỏ tươi, im hơi lặng tiếng mà biến mất.
Cùng lúc đó, một thanh lưỡi hái to lớn xuất hiện trong tay người thanh niên trước mặt hắn, sâu trong đôi mắt nhạt màu ánh lên sự nguy hiểm lạnh lùng và sắc bén. Nó mạnh mẽ mà tàn nhẫn lia về phía hắn, âm thanh lưỡi dao xé gió vang lên, tựa như có thể chia cắt cả thời gian và không gian, thoáng chốc đã chém tới Kê Huyền.
Kê Huyền nhanh chóng lui lại tránh chiêu, trong mắt thoáng qua vẻ khác lạ.
Từ đầu hắn đã biết, đó chắc chắn không phải Diệp Ca.
Với thái độ gần đây của Diệp Ca, không tức khắc chém hắn một dao đã tốt lắm rồi, làm gì có chuyện gọi hắn là “Huyền.”
Thế nhưng…
Kê Huyền tiếp tục tránh đòn của đối phương, né đi lưỡi dao rồi lướt sát đến bên người thanh niên. Ngay khi đến gần, hắn cúi xuống ngửi thử mùi trên cơ thể đối phương.
Lạnh như băng, còn có mùi máu.
Mặc dù rất mỏng manh nhưng quả thật có hơi thở của đối phương.
Hắn híp mắt, nhìn về phía “Diệp Ca” vẫn đang tấn công mình.
Ánh mắt chàng thanh niên lạnh lùng, tư thế thành thạo và linh hoạt như từng kinh qua muôn vàn trận chiến, toàn thân như chuôi dao sắc vừa rời vỏ, lóe lên sự nguy hiểm sắc bén. 
Tuy nhiên, một cách thình lình, chàng trai đột ngột thu dao rồi bật lên, nhảy về phía bầu trời đen kịt… sau đó chém một dao vào không trung rồi rơi xuống.
Kê Huyền sững người.
…Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bên kia.
Diệp Ca cau mày.
Những đợt tấn công của con quái vật trước mặt càng lúc càng bức bách và sắc bén, tuy nhiên anh lại chẳng gây được chút sát thương nào lên nó, nó như một vũng bùn lớn nuốt chửng từng đòn đánh của anh.    
Chưa kể, kỳ lạ hơn nữa là…
Trong lúc tránh né, anh còn dành thời gian ngước mắt ngó lên trời.
Vũ khí của anh có thể chém được bất kì thứ gì tồn tại trong trò chơi, nhưng vừa rồi khi tấn công tay của người điều khiển rối, anh cảm giác như nó xuyên thẳng qua bóng tối và đánh vào khoảng không vậy. Vậy thì chỉ có hai khả năng – hoặc là tay của người điều khiển rối không ở đó, hoặc là anh và gã không ở cùng một không gian.
Diệp Ca cố chắp nối những suy nghĩ của mình dưới sự công kích của rối quỷ khổng lồ, dòng suy nghĩ xoay chuyển thật nhanh.
Anh phát lại từng khoảnh khắc từ lúc anh bước vào cửa hàng này trong đầu… dường như không có chút sơ hở nào, cũng không có gì bất thường. Ngoại trừ mới nãy, khi giọng người điều khiển rối vừa dứt thì anh và Kê Huyền đột ngột bị tách ra.
Tại sao lại tách ra?
Theo lý mà nói, là để tiêu diệt từng người…
Diệp Ca sửng sốt.
Có vẻ anh đã nhận ra gì đó, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Hai cánh tay lơ lửng trên đỉnh đầu, đầu ngón tay mảnh khảnh liên tục chuyển động trên không như đang nhảy múa.
Nếu như để tiêu diệt từng người một, vậy người điều khiển rối sao có thể luôn ở bên phía anh? Dù thế nào Kê Huyền cũng là Quỷ Vương chính thống, Diệp Ca không tin người điều khiển rối có thể xem nhẹ sự tồn tại của hắn, chỉ đối phó với mình mà mặc kệ Kê Huyền.
…Có lẽ…thật ra hai người họ chưa hề tách ra.
Kê Huyền né tránh.
Sóng máu xung quanh hắn chồng chất thành từng lớp, từng đợt dâng cao, ngăn cản thế công của người thanh niên trước mặt.
Hắn thận trọng lùi về sau, kéo giãn khoảng cách với đối phương, suy đoán thân thế người trước mặt.
Con rối?
Không giống.
Nếu người điểu khiển rối muốn tạo ra một con rối, gã nhất định phải nhét được linh hồn đối phương vào vật chứa mình tạo ra, nhờ đó, gã mới có thể điều khiển nó bất cứ lúc nào bất kể nơi đâu… Cả quá trình phải tỉ mỉ như một ca phẫu thuật, hơn nữa còn phải thực hiện vào lúc ý chí của đối phương yếu ớt nhất. Bởi vậy, người có tâm trí càng mạnh, thời gian chế tạo rối càng dài.
Kê Huyền không tin trong thời gian ngắn như vậy người điều khiển rối đã có thể khống chế được Diệp Ca, hơn nữa còn hoàn thành “cuộc phẫu thuật.”
Thế nhưng hắn thực sự cảm nhận được hơi thở của Diệp Ca trên người đối phương, dù yếu ớt nhưng cũng không thể là giả.
Xem ra, việc này có liên quan đến “món quà của Mẹ”.
Kê Huyền híp mắt.
Biển máu xung quanh hành động theo ý chí của hắn, hóa thành thanh kiếm phá không lao về phía người thanh niên.
Nhắm thẳng vào tim.
Lưới hái của chàng trai lật sang, cắt đứt thanh kiếm máu trong một nhát chém.
Diệp Ca cau mày, anh nhìn con quái vật khổng lồ trước mặt đổi cách tấn công, các chi cường tráng và trắng bợt biến thành lưỡi dao và đánh đến tim anh, từng chiêu đều muốn lấy mạng anh, khiến anh không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể dựa vào bản năng chiến đấu của mình để ngăn cản và phản công, tuy nhiên anh vẫn không gây ra bất kì sát thương nào cho nó.
Trên đầu, người điều khiển rối cười thầm…
Tới tận lúc này, gã chưa từng vui vẻ đến vậy.
Không chỉ có ACE từng nhiều lần trốn thoát khỏi tay gã, cả tên Quỷ Vương kia nữa, chúng đều bị gã đùa bỡn trong tay, cảm giác này kì diệu biết bao, sung sướng biết bao, vui vẻ biết bao!
Mẹ hiểu rõ hai kẻ trước mắt này…cả hai đều quá quen với việc chiến đấu và giết chóc. 
Chỉ cần dùng chút thủ đoạn nhỏ, thậm chí gã còn chẳng cần làm gì đã có thể biến chúng thành con rối trên sân khấu mặc gã điều khiển.
Hì hì hì hì.
Kê Huyền híp mắt.
Ngay khi nhìn thấy đối phương đánh văng đòn tấn công của mình, hắn đã xác nhận được một chuyện.
…Người nọ có thể đáp trả những đòn tấn công của hắn.
Như vậy, nếu như hắn đoán không lầm, Diệp Ca đang chiến đấu ở một nơi khác, vậy thì, đối diện anh ấy cũng có một kẻ địch đang tấn công.
Động tác nhảy lên đột ngột trước đó của chàng thanh niên đã chứng minh người điều khiển rối không thể trực tiếp điều khiển “Diệp Ca.”
Cũng có nghĩa là gã chỉ có thể điều khiển kẻ địch kia.
Hơn nữa, để chắc chắn mỗi đòn tấn công của Diệp Ca sẽ chạm được tới hắn, người điều khiển rối phải luôn đảm bảo vị trí của kẻ địch tương đối đồng nhất với vị trí của hắn, và tấn công Diệp Ca. Vậy nên, kẻ địch sẽ phải đủ lớn để có thể không sai lệch với vị trí của Kê Huyền.
Rất thông minh.
Tuy nhiên, phải làm sao để giải quyết chuyện này?
Bởi vì bất kể Kê Huyền có tấn công hay không, kẻ địch bên kia cũng sẽ không ngừng tay.
Vì thế, để tự vệ, Diệp Ca càng không thể dừng lại.
Kê Huyền lẳng lặng nhếch môi, như cười như không liếc lên không trung.
Giây kế tiếp, biển máu xung quanh hắn mạnh mẽ dâng cao, chỉ trong nháy mắt đã to lớn đến đáng sợ. Hắn lao thẳng về phía chàng thanh niên trước mặt, sóng máu bên người ngưng tụ thành mũi khoan. Đại dương đỏ tươi cuộn trào che khuất cả bầu trời, gần như nhấn chìm thanh niên trước mắt trong giây lát.
Người điều khiển rối phấn khởi hẳn lên.
Cuối cùng Quỷ Vương cũng nghiêm túc rồi sao?
Cuối cùng hắn cũng thôi thăm dò, quyết tâm kết thúc trận chiến trong một đòn rồi chăng?
Gã chăm chú nhìn hai không gian chồng chéo lên nhau trước mặt, cơ thể run rẩy vì kích động.
Để đảm bảo cả hai có thể chiến đấu cùng lúc, gã đành tạo ra một thế thân sao chép Diệp Ca, còn “thế thân” của Kê Huyền thì khác.
Chỉ có dây rối mô phỏng vị trí được nối vào Kê Huyền, còn việc tấn công thế nào lại do chính người điều khiển rối định đoạt.
Như vậy có thể đề phòng cả hai đồng thời ngừng chiến, phát hiện sơ hở.
Tuy nhiên do cả hai quá mạnh mẽ nên dù có sự hỗ trợ từ Mẹ, người điều khiển rối cũng không đảm bảo có thể kiểm soát đồng thời hai bên trong thời gian dài; do đó, trạng thái chủ động tấn công chỉ có thể duy trì một thời gian. Đến lúc cả hai dồn toàn bộ sự chú ý vào cuộc chiến, gã có thể rút lại dây rối và để cho các con rối tự hoạt động trên sân khấu.
Mà bây giờ, Kê Huyền đã ngừng tránh né và bắt đầu tấn công.
…Cuối cùng gã đã đạt được mục đích thực sự của mình và Mẹ.
Chỉ có như vậy, đòn trí mạng cuối cùng mới có thể do chính Kê Huyền tự tay gây ra… Chỉ khi đó, gã mới có thể phá hủy sự kiêu căng ngạo mạn của tên ác quỷ trước mặt, hơn nữa còn đẩy tên nhân loại mà gã thèm muốn đã lâu vào trạng thái suy yếu.
Vậy nên, gã đã gắn một sợi dây rối lên Kê Huyền.
Gã cười thầm trong bóng tối, khoái trá chờ đợi cuộc chiến sắp tới.
Diệp Ca lạnh lùng nhìn con rối quỷ to lớn trước mặt.
Không biết tại sao, dường như nó đột nhiên thay đổi phong cách chiến đấu, vô số tay chân đứt lìa lơ lửng giữa không trung, biến thành những mũi khoan nhọn, từng khớp xương trên cơ thể cũng phát ra những tiếng “răng rắc” chói tai, sau đó nó lao thẳng về phía anh.
Diệp Ca sớm đã nảy sinh nghi ngờ với tình huống hiện tại.
Vậy nên anh không lấy cứng đối cứng nữa mà linh hoạt lui về phía sau.
Được bao bọc giữa biển máu, trên môi Kê Huyền nở một nụ cười, sâu trong đôi mắt đỏ rực lóe lên sự cố chấp và điên cuồng, không lý trí. Ngay giây phút sắp tiếp cận anh, hắn đột nhiên thu lại đòn tấn công và dí cổ mình vào lưỡi dao sắt bén của đối phương…!
Diệp Ca giật mình.
Đám chi xung quanh rối quỷ đột nhiên ngừng tấn công, còn bản thân nó lại dấn nơi yếu hại nhất về phía vũ khí của anh.
…Hành động này quá đỗi quen thuộc.
Khiến anh nhớ đến…
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh.
Ngay lúc này, mọi thứ dường như đều sáng tỏ, chẳng cần một lời giải thích nào nữa.
Con ngươi Diệp Ca co lại, gần như anh không kịp suy nghĩ, mọi hành động đều diễn ra theo bản năng.
Lưỡi dao sắc bén trong tay chợt đổi hướng, chém lên đỉnh đầu mình…
“Leng keng…”
Âm thanh dây rối đứt lìa vang dội trong không gian tối tăm tĩnh mịch.
“Không!!!!!!!!” Tiếng người điều khiển rối gào thét vang lên trên đầu, dường như khiến cả thế giới phải chấn động theo.
Vài sợi dây rối lấp lánh rơi xuống từ trên đầu anh.
Khác với loại dây rối bình thường, chúng mềm mảnh hơn, phát ra ánh đỏ trong không gian tối mịt.
Sóng máu khổng lồ chậm rãi lắng xuống, ranh giới trắng đen bắt đầu hòa lẫn vào nhau, dần dần lộ ra diện mạo ban đầu của tiệm rối.
Người thanh niên trước mặt đã biến mất, Kê Huyền một mình đứng giữa không gian trống rỗng, hắn xòe tay.
Dây rối đứt đoạn, một con rối nhỏ từ trên không rơi xuống, đáp thẳng vào lòng bàn tay hắn.
Mái tóc sáng màu cùng đôi mắt nhạt, hai cánh tay be bé ôm chiếc lưỡi hái quá khổ, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã.
Đáng yêu quá.
Kê Huyền siết con rối trong tay, lại sờ lưỡi hái nó đang ôm, khóe môi khẽ cong lên.
Trong lúc hắn mải mê đùa nghịch Diệp Ca nhỏ trong tay, tiếng Diệp Ca thật vang lên sau lưng hắn: “Này.”
Kê Huyền nhanh tay nhét con rối vào túi, sau đó quay đầu nhìn về phía sau:
“Vâng…?”
Hắn vừa xoay người đã bị chàng thanh niên đằng đằng sát khí sau lưng đấm thẳng vào mặt.
Kê Huyền: “!?”
Không lẽ hồi nãy hắn nghịch rối bị anh thấy rồi?
Song, hắn còn chưa kịp phản ứng, Diệp Ca đã lạnh giọng cười: “Đụng? Thích đụng vào à?”
Anh túm vai Kê Huyền, sau đó hung hăng lên gối vào bụng hắn.
Kê Huyền: “Khụ khụ!”
Diệp Ca lạnh lùng nhìn người đàn ông đang khom người ho khan trước mặt, nói:
“Mẹ nó, cậu bị ngu phải không?”
Anh lại biến ra lưỡi hái trong tay, lưỡi dao hướng thẳng về phía Kê Huyền, ánh sáng lạnh lẽo nhức mắt lóe lên trong bóng tối giữa các hàng kệ chật chội.
“Cậu ghiền rồi chứ gì? Tới đây, làm lại thử xem?”
Kê Huyền cúi gằm, nhịn không được cong môi.
Nhưng ngay khi ngẩng lên hắn lại trưng ra vẻ mặt vô tội.
“Em tin anh cũng nhận ra sự bất thường rồi, chỉ cần một gợi ý cuối cùng là có thể…”
Diệp Ca híp mắt đầy nguy hiểm: “Gợi ý?”
Thật ra khi nhìn khung cảnh trước mặt dần dần biến mất, bóng tối từ từ trộn lẫn với màu trắng hư ảo, sau đó tiệm rối ban đầu dần dần hiện ra, Diệp Ca đã hiểu ngay ra mánh lới của người điều khiển rối.
Từ đầu đến cuối, anh và Kê Huyền chưa từng tách ra mà bị vây giữa hai không gian gần như chồng lên nhau.
Vậy nên người điều khiển rối mới có thể cùng lúc kiểm soát anh và Kê Huyền ở hai không gian khác nhau.
Mà thứ Mẹ tặng cho gã hẳn là dây rối màu đỏ kia.
Nó có thể tạo ra một thế thân của người bị gắn vào mà không ảnh hưởng đến tâm trí của người đó, mà thế thân kia có thể sao chép vị trí và cách tấn công của đối phương. Món quà này và quỷ vực chồng chéo bổ sung cho nhau, hỗ trợ lẫn nhau, phối hợp kín kẽ.
Tuy nhiên, ban đầu người điều khiển rối sẽ duy trì sự kiểm soát nhất định để đảm bảo gã có thể khống chế tình hình cuộc chiến, thao túng mọi thứ phát triển theo chiều hướng gã mong muốn.
Cho nên, hành động của Kê Huyền mới càng thêm ngu xuẩn.
Là một Quỷ Vương, Diệp Ca không tin hắn không có cách khác để nhắc nhở mình, thế nhưng hắn lại chọn con đường cực đoan và nguy hiểm nhất. Chỉ có thể là…
“Bệnh thần kinh.”
Diệp Ca lạnh lùng bỏ lại ba chữ, thu hồi lưỡi hãi trong tay rồi quay người đi vào sâu trong những dãy kệ.
Còn chưa bắt được người điều khiển rối, anh không có hứng lãng phí thời gian ở đây với đối phương.
Kê Huyền lại không nhịn được cong môi, hắn vội vàng đuổi theo: “Anh ơi…”
“Cậu còn gọi tôi là anh nữa tôi sẽ cắt lưỡi cậu.”
Chàng thanh niên phía trước không quay đầu lại, nói.
Kê Huyền: “…”
Hình như lần này làm hơi quá.
Sau khi quỷ vực biến mất, cửa tiệm đã trở lại hình dạng vốn có.
Tuy nhiên, con rối quỷ khổng lồ không biến mất cùng với quỷ vực, nó đứng lắc lư lảo đảo sâu trong cửa hàng, chọc thủng một lỗ to trên trần nhà. Nó vẫn tấn công trong vô thức, tỏa ra quỷ khí và âm khí nồng nặc đến mức gần như tạo thành thực thể, che khuất cả bầu trời.
Sau lưng con rối.
“Tại sao…tại sao, tại sao, tại sao!”  Người điều khiển rồi hoảng sợ phát hiện lúc này gã không thể nào tạo ra quỷ vực nữa.
Âm khí trong cơ thể gã không biết đã cạn sạch từ lúc nào.
Giờ đây gã có chạy cũng không thoát được.
“Xoẹt” một tiếng, lưỡi hái to lớn đã chém con rối quỷ khổng lồ thành hai nửa, vô số các chi đứt gãy rơi rụng như mưa, lộ ra người điều khiển rối phía sau.
Ngay khi nhìn thấy đối phương, Diệp Ca không khỏi ngạc nhiên: “…Người điều khiển rối?”
Âm khí biến mất, ảo ảnh cũng tan biến theo.
Một đứa bé gầy gò đầu to đứng sau lưng con rối quỷ, gã hung tợn nhìn họ, giọng nói không còn sự khàn khàn và chững chạc nữa, song âm thanh trẻ con của gã cũng không kém phần u ám và hung ác: “Các ngươi dám nhìn thẳng vào ta!!! Ta giết các ngươi!!!!!”
Diệp Ca: “…”
Nói ra thì đúng là anh chưa từng thấy hình dạng thật của người điều khiển rối.
Lần nào nhìn thấy cũng chỉ có hai bàn tay khổng lồ nhọn như kim của đối phương thò ra, anh không ngờ hóa ra tất cả chỉ là ảo ảnh.
…Chẳng trách sao gã thích chơi rối.
Nhưng dù đã thấy hình dạng thật của gã, Diệp Ca vẫn chẳng thể thông cảm cho tên lệ quỷ trước mặt.
Anh hiểu rõ ác quỷ và con người khác nhau, đứa trẻ trước mắt tuy chỉ khoảng bảy tám tuổi, nhưng chưa biết chừng nó đã sống bảy tám trăm năm có dư rồi. Chưa kể, anh và đối phương đã giao chiến không chỉ một lần, đã biết tường tận con quỷ này độc ác và đáng sợ đến nhường nào…giết là tốt nhất.
Thanh đao hiện lên trong tay anh.
Diệp Ca lạnh lùng nhìn người điều khiển rối trước mặt, anh lặng lẽ nhếch môi, vẻ tàn nhẫn rét lạnh lóe lên trong đôi mắt nhạt màu.
“Tao cũng muốn biết mày có hương vị thế nào lắm.”
Lưỡi hái xé không chém xuống…
Người điều khiển rối không chút sợ hãi, trái lại còn cười ầm lên: “Ha ha ha! Cho dù các ngươi có giết ta hay hành hạ ta đi nữa cũng không thể ngăn được Mẹ phái thêm nhiều lệ quỷ đến đây…”
Diệp Ca giật mình.
Anh khựng lại: “Mày nói đúng.”
Người điều khiển rối: “…”
?
Diệp Ca thu lưỡi hái: “Nên hành hạ mày trước mới phải.”
Anh chỉ vào người điều khiển rối, nghiêng đầu nói với Kê Huyền: “Giao cho cậu, nhờ tra hỏi kế hoạch tiếp theo của Mẹ từ miệng gã.”
Người điều khiển rối: “….”
Đúng lúc này, một dao động khó xác định truyền lại từ phía xa.
Kê Huyền: “Người từ Cục điều tra của anh đến.”
Quả nhiên, ngay khi hắn vừa dứt lời, giọng một cô gái đã vang lên ngay ngoài cửa tiệm: “Xin chào? Có ai bên trong không?”
“Không có thì tôi vào nhá!”
Ngay sau đó, tiếng cưa điện rè rè vang lên, cánh cửa lập tức bị cắt thành hai nửa.
Diệp Ca: “…”
Toi rồi.
Vì lần này anh ra ngoài cùng Kê Huyền cho nên…quên đội mũ rồi.
Giờ mở quỷ vực thì cũng đã muộn.
Mức độ dao động đó có thể lừa gạt được người bên Cục quản lí, chứ muốn qua mắt người chơi có thứ hạng cao thì hơi khó.
Kê Huyền choàng tay đặt nhẹ lên eo Diệp Ca, nhẹ nhàng kéo cơ thể cứng đờ của anh vào lòng, ôm đối phương vào lồng ngực lạnh băng của mình.
Hắn cúi đầu, bờ môi mỏng dán bên tai Diệp Ca, giọng nói trầm thấp xen lẫn ý cười:
“Anh à, không sao cả, có em ở đây.”
——————–
Tác giả:
Diệp Ca (đằng đằng sát khí): Ngu ngốc, tôi giết cậu.
Kê Huyền: Anh trai quan tâm đến ta kìa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.