Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng nhợt nhạt lờ mờ hắt ra từ đầu lâu của Huyết Cổ Ngư.
Diệp Ca ngồi xổm xuống, gãi nhẹ cằm nó.
Cánh tay đen thò ra từ vai anh, nó thở dài nhẹ nhõm, hoảng hồn nói: “Ôi mẹ ơi…”
Trong mấy tiếng vừa rồi, nó cảm tưởng như mình đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Diệp Ca định thả nó xuống trước khi đến chiến trường, nhưng để chứng tỏ sự kiên định của mình, cánh tay đen thà chết chứ nhất quyết không để Diệp Ca kéo nó ra.
Cũng may vừa rồi hai người họ không thật sự đánh nhau, nếu không trước khi họ ra tay cánh tay đen đã sợ đến hồn bay phách tán rồi.
Huyết Cổ Ngư ngẩng đầu nhìn cánh tay đen trên vai Diệp Ca, dường như có chút rục rịch.
Cánh tay đen rùng mình, từ từ trốn xuống dưới mũ Diệp Ca.
“Ơn trời…” Tiếng nó ồm ồm vang lên dưới mũ: “Nhưng mà…sao tự nhiên đại ca sáng suốt vậy?”
Mặc dù nó cực kì hài lòng với kết quả này, song cánh tay đen vẫn không khỏi hiếu kì.
Nói cho cùng thì nhìn bộ dạng đối phương lúc trước rất kiên quyết, như thể trời có sụp cũng không thể thay đổi quyết định của anh được.
Thế mà anh lại từ bỏ ngay phút cuối cùng, làm cánh tay đen nghĩ mãi không hiểu được.
Động tác vuốt ve Huyết Cổ Ngư của Diệp Ca thoáng khựng lại, nhưng anh cũng không trả lời nó.
Thế nhưng cánh tay đen cũng không tính hỏi đến cùng, thấy Diệp Ca không đáp, nó cũng chẳng hỏi tiếp mà chỉ lén leo xuống khỏi vai Diệp Ca,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nguoi-choi-vo-han-luu-ve-huu/341202/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.