Diệp Ca cầm hai cốc trà sữa trên tay, mở cửa xe bước vào.
Anh đưa một cốc cho Trình Sách Chi, bâng quơ hỏi: “Thế là căn biệt thự kia có chuyện gì?”
Trình Sách Chi: “…Anh Diệp, anh lại không xem trước tài liệu nhiệm vụ à?”
Động tác cắm ống hút của Diệp Ca khựng lại, mặt không đổi sắc nói: “Quá dài.”
Trình Sách Chi: “…”
Đúng là anh Diệp.
Kệ đi, cậu ta cũng quen rồi.
Cậu thở dài, bắt đầu thuật lại: “Đó là một căn biệt thự ở ngoại ô, hình như được bán lâu rồi nhưng chưa từng có người ở, bỏ trống cũng được bảy tám năm gì đó, giờ gần như đã thành nhà hoang.”
Diệp Ca hút một ngụm trà sữa, than thở: “Chậc, người có tiền.”
Có thể mua biệt thự rồi bỏ không ở, không thể nói là không có tiền, càng không thể bảo là không phóng khoáng.
“Đúng vậy.” Trình Sách Chi cũng gật đầu cảm thán.
Cậu ta nói tiếp: “Dạo gần đây, cư dân quanh đó bảo họ luôn nghe thấy những tiếng động lạ phát ra từ tòa nhà bỏ hoang hoặc nhìn thấy bóng người kì lạ vào ban đêm, những đến ban ngày thì nó vẫn âm u chết chóc như thường, không có vẻ là có người vào ở, vậy nên nó đã trở thành căn nhà ma nổi tiếng khắp nơi. Vô tình có người dân ở khu này từng tiếp xúc với Cục quản lí nên đã gửi đơn cho chúng ta.”
Sau khi nhận được yêu cầu của người dân, quy trình làm việc của Cục quản lí gồm ba bước.
Đầu tiên họ cử nhân viên phòng Hậu cần mang thiết bị đến kiếm tra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nguoi-choi-vo-han-luu-ve-huu/341192/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.