Còn một giờ nữa là đến thời gian hẹn.
Ngũ Túc đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Lưng hắn ta thẳng tắp, cổ áo cài nghiêm chỉnh gọn gàng, đồng phục được là thẳng thớm, không có lấy một nếp nhăn hay chút bụi bẩn nào.
Ngũ Túc cúi đầu xem đồng hồ hết lần này đến lần khác, tầm mắt dõi theo mỗi một chuyển động của kim giây, đếm thời gian rút ngắn từng giây một.
Người không biết chuyện nhìn vào cũng có thể nhận ra hắn ta đang căng thẳng và hồi hộp đến nhường nào.
Đổng Quái hả hê nhìn hắn ta, mỉa mai nói: “Anh căng thẳng cái gì? Ai không biết còn tưởng anh chuẩn bị đi gặp thông gia đấy.”
Ngũ Túc hung dữ trợn mắt lườm gã ta: “Liên quan gì đến anh.”
Đổng Quái ngoan ngoãn ngậm miệng.
Sự yên lặng kéo dài, cả căn phòng chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ chạy.
Không mấy giây sau, Ngũ Túc không nhịn được nữa, hắn ta do dự một lát rồi quay sang hỏi: “Này, anh với ACE…từng gặp nhau đúng không?”
Đổng Quái: “Chỉ mấy lần thôi.”
“Có thân quen gì không?”
Đổng Quái ra vẻ ngập ngừng gật đầu: “Cũng tàm tạm.”
“Anh thôi đi,” Kha Chinh đứng bên cạnh không nhịn được chen vào: “Anh tưởng chúng tôi không đoán ra lí do anh tự thú thật à?”
Có thể khiến một người chơi không có giới hạn đạo đức cam tâm tình nguyện đưa đầu vào lưới, người uy hiếp gã ta hẳn phải có năng lực vượt ngoài khả năng chống trả của gã.
Ngũ Túc bên cạnh không tập trung cho lắm, hoàn toàn không để tâm đến cuộc đối thoại của hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nguoi-choi-vo-han-luu-ve-huu/341190/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.