Chương trước
Chương sau
Diệp Ca lật bìa sổ ra.

Nó trông vô cùng cũ kĩ, các trang giấy được xử lí đặc biệt ánh lên màu xanh dương kì lạ, khiến cho chữ viết bên trên càng thêm rõ ràng.

Trên trang bìa lót là hàng chữ nhỏ xiêu vẹo, đã bị năm tháng làm nhòe đi, song gắng gượng vẫn có thể đọc được nội dung.

Chúc mừng ngày của cha.

Nét chữ non nớt, nhưng từng nét rõ ràng, cực kì nghiêm túc.

Diệp Ca nhìn dòng chữ một hồi, tay cũng thoáng khựng lại, sau đó anh mới nhanh chóng lật sang trang kế tiếp.

Kê Huyền ngồi cạnh anh, đôi mắt đỏ rực híp lại, trầm tư nhìn chàng thanh niên trước mặt.

Diệp Ca cẩn thận đọc kĩ nội dung trong quyển sổ.

Nó giống như một cuốn nhật kí, ngày tháng trên đó không liền mạch, nội dung ghi lại từng ngày cũng dài ngắn khác nhau nhưng đều khá tương đồng, đều là viết về một số việc vặt vãnh trong ngày, tựa như bút kí tùy hứng của một ông già.

Mãi đến khi Diệp Ca xem hết cả quyển sổ, anh cũng không tìm được tin tức hữu dụng nào.

“Sao rồi?” Kê Huyền đúng lúc hỏi.

Diệp Ca nhíu mày lắc đầu: “Không có gì hết.”

Không đúng.

Một quyển sổ được xử lí đặc biệt chống ăn mòn và được giấu trong cơ thể của cựu Cục trưởng bị khối thịt kí sinh, được cẩn thận bảo quản lại không có bất kì tin tức nào liên quan đến “cửa”.

Chỉ vì đó là món quà con gái ông ta tặng thôi sao?

Diệp Ca lật lại quyển sổ, những trang giấy viết kín chữ phát ra tiếng “xột xoạt”, khoảng trống và khoảng trống, chữ và chữ xen lẫn vào nhau, nhanh chóng lướt qua trước mắt anh.

…Khoan.

Diệp Ca trợn mắt.

Không phải trong này không có tin tức, mà là… chúng đã bị mã hóa.

Anh bất giác ngồi thẳng lưng, mắt dán chặt vào quyển sổ nhỏ màu đen trước mặt, tập trung toàn bộ tinh thần.

Bao năm lăn lộn trong các phó bản của trò chơi, Diệp Ca không xa lạ gì với loại mã hóa và giải mã này. Thông thường, muốn giải được mật mã sẽ cần một chuỗi kí tự mấu chốt, cũng chính là chìa khóa, giải mã mà không có chìa khóa thì chẳng khác nào mò kim đáy bể, gần như không thể làm được…

Diệp Ca chợt nghĩ đến gì đó, anh ngẩn người.

Anh từ từ lật quyển sổ đến trang bìa lót.

…Chúc mừng ngày của cha.

Trên trang giấy màu xanh nhạt, dòng chữ nhỏ xiêu vẹo trông càng thêm nổi bật.

Đâu là điều khiến cựu Cục trưởng – cũng là ông ngoại anh hối hận nhất?

Bị tham vọng xúi giục, mở cửa và hại chết con gái mình.

Vậy thì… chìa khóa là gì đây?

Ngón tay Diệp Ca nhẹ nhàng miết lên trang bìa lót, đôi mắt đỏ rực toát lên vẻ rối rắm.

Anh quay sang nhìn Kê Huyền, hỏi: “Cậu có giấy bút không?”

Kê Huyền gật đầu, hắn ngoắc nhẹ ngón tay tái nhợt, giấy bút bay tới từ một căn phòng cách đó không xa, lơ lửng trước mặt Diệp Ca.

Diệp Ca cảm ơn hắn rồi tựa vào bàn bắt đầu viết vẽ, thử từng cái một.

…Tên mẹ.

Không phải.

…Sinh nhật mẹ.

Không phải.

…Ngày giỗ của mẹ.

Cũng không phải.

Diệp Ca hơi bế tắc, anh ngẩng đầu, cau mày nhìn bốn năm tờ giấy đã viết chằng chịt giàn trải trước mặt mà nhức đầu.

Tất cả những thứ này đều không phải chìa khóa, vậy là gì đây?

Kê Huyền trong bộ dáng trẻ con cúi xuống cạnh anh, hắn nhón một tờ trong số đó, nhíu mày nhìn: “Đây là gì?”

Diệp Ca rút tờ giấy trong tay hắn về: “Giải mã.”

Anh chỉ vào quyển sổ nhỏ, nói: “Tôi nghĩ cựu Cục trưởng đã mã hóa nội dung mình viết trong cuốn sổ lại, mục đích là để…”

Diệp Ca chợt ngây người.

Mục đích.

Mục đích là gì? Để giấu Mẹ ư?

Quyển sổ này được giấu trong cơ thể Kỳ Thành Tắc, nếu trong đó ghi lại biện pháp đóng cửa thì một khi Mẹ phát hiện ra sự tồn tại của cuốn sổ này, bà ta chẳng cần giải mã nội dung làm gì mà thẳng tay tiêu hủy nó là được.

Nếu vậy, mật mã này không phải để đề phòng lệ quỷ, mà là con người.

Đúng vậy…

Nếu Kỳ Thành Tắc đã nghiên cứu ra biện pháp đóng cửa từ lâu, có thời gian viết ra chi bằng nói thẳng với Cục quản lí không tốt hơn sao?



Nhưng ông ta lại chọn mã hóa nghiên cứu của mình và viết vào quyển sổ, hơn nữa còn giấu trong cơ thể mình… phải biết, lúc ấy cửa còn chưa mở, thậm chí trò chơi còn chưa ra đời.

Ngón tay Diệp Ca dần siết chặt, đầu ngón tay siết mạnh đến trắng bệch.

…E rằng tình hình bên trong Cục quản lí hiện tượng siêu nhiên phức tạp hơn anh nghĩ nhiều.

Nhưng nếu đúng là vậy, ít nhất phạm vi của chìa khóa sẽ được thu hẹp.

Nó không thể là thông tin công khai như tên họ, ngày giỗ, sinh nhật… đều quá lộ liễu, nếu thực sự là để phòng ngừa Cục quản lí, dùng những thứ đó để làm chìa khóa hoàn toàn vô nghĩa.

Nó có thể là gì?

Diệp Ca cụp mắt nhìn trang bìa lót, sau đó nhấc ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt giấy trơn nhẵn.

Ngay lúc đó, như có một tia chớp sáng chói xẹt qua bầu trời tối đen, những kí ức đã bị quên lãng rất lâu chợt lóe lên trong tâm trí anh, như sỏi đá bị nước lũ cuốn theo lên bờ…

Anh giật mình, đầu ngón tay dừng trên mấy chữ “ngày của cha” một chốc.

Trong trí nhớ của Diệp Ca, mối quan hệ giữa mẹ và bố của bà không hề tốt, anh chưa bao giờ gặp ông ngoại, cũng rất ít khi nghe mẹ nhắc về người này.

Lần duy nhất bà nhắc về bố mình với anh là vào một đêm nào đó.

Diệp Ca không nhớ rõ đầu đuôi, chỉ có thể nhớ lại một cảnh tượng ngẳn ngủi.

Người phụ nữ với khuôn mặt nhã nhặn hơi cúi đầu, gò má mịn màng được ánh đèn chiếu sáng, bà như đang chìm đắm trong hồi ức, giọng nói dịu dàng rủ rỉ vang lên trong đêm đen yên bình. Bà nói: “Bố của mẹ là một người cực kì bận rộn, ông ấy gần như không bao giờ về nhà, khi còn bé lúc nào mẹ cũng nhớ ông ấy, nên vào ngày của cha hằng năm mẹ sẽ luôn chuẩn bị một món quà và nhờ ai đó mang đến đơn vị của ông ấy… Nhưng đến tận bây giờ ông ấy vẫn chưa từng gọi về cho mẹ một cú điện thoại nào, cũng không hề xuất hiện, hai ba năm liên tiếp như vậy thì mẹ cũng từ bỏ. Về sau lớn lên rồi, mẹ mới phát hiện…”

Bà bật cười:

“Hóa ra ngày của cha mỗi năm một khác, mà mẹ chỉ nhớ số ngày cụ thể vào bốn tuổi, vì thế những món quà kia không lần nào đến đến đơn vị đúng ngày, thế là toàn bộ những gói quà đều bị cản lại như một trò đùa dai, thật ra ông ấy chưa từng nhận được quà của mẹ.”

Khi ấy, cậu bé Diệp Ca ngẩng mặt lên, cái hiểu cái không chăm chú nhìn mặt mẹ.

Trên gương mặt người phụ nữ không có cảm xúc gì, song lại đem đến cảm giác vô cùng bi ai cho cậu bé… cảm giác âu sầu đó để lại ấn tượng rất sâu đậm với Diệp Ca.

Cộng thêm cú sốc mẹ mất ngay trước mặt mình, càng khiến mọi kí ức giữa Diệp Ca và mẹ thêm quý giá.

Bởi vậy, cho dù đã qua rất lâu nhưng đến bây giờ anh vẫn có thể nhớ lại.

Khi mẹ bốn tuổi… ngày của cha.

Diệp Ca giật mình, anh lấy điện thoại ra và giở lịch.

Anh dùng ngày, tháng, năm hôm đó làm chìa khóa, bắt đầu tiến hành giải mã quyển sổ trước mặt.

Mười phút sau.

Diệp Ca chầm chậm ngồi thẳng dậy, anh nhìn tờ giấy viết đầy chữ rơi tán loạn trên sàn nhà, một tia sáng khác thường lóe lên sâu trong đôi mắt.

…Thành công rồi.

Nếu nội dung của vài câu đầu tiên trong quyển sổ đã đã được giải thành công, chứng tỏ chìa khóa đó là chính xác.

Mà thật ra, chuyện này… nói lên rất nhiều thứ.

Mục đích của việc tạo ra mã hóa gồm hai mặt, không chỉ đề phòng người khác biết được nội dung bên trong, mà hơn cả là chỉ cho đối tượng chính xác giải được.

Mẹ anh là người duy nhất biết được ngày này.

Mà thời điểm ông viết quyển nhật kí này, cả hai vợ chồng bà đều được xác nhận là đã chết.

Vậy thì… người thân duy nhất còn lại của ông chỉ có…

Một mình anh.

Diệp Ca mím môi, con ngươi co lại.

Quyển nhật kí này sẽ không thể nào giải được nếu không có anh, đồng nghĩa với việc…

Từ lúc ông ngoại bị giam đã biết rất rõ rằng Diệp Ca – khi đó vẫn chỉ là một đứa trẻ, sẽ giữ vai trò quan trọng không thể thay thế trong các sự kiện sau này.

Rằng Diệp Ca nhất định sẽ sống đến thời khác đó, hơn nữa còn tìm thấy quyển sổ này.

Nó… được viết riêng cho anh.

Dường như chân tướng của mọi việc đã bắt đầu dần dần hé lộ trước mặt anh.

Diệp Ca cảm thấy ngón tay mình khẽ run lên, không rõ vì hưng phấn hay sợ hãi, cũng có thể là cả hai.

Anh hít sâu, cụp mắt bắt đầu tiếp tục công việc còn dang dở.



BLAST che giấu hơi thở của mình, đuổi theo con quỷ vạm vỡ nọ đi dọc theo địa đạo về phía trước.

Lối đi dưới lòng đất quanh co, lớp đất hai bên vẫn còn dấu vết bị đào bới mới tinh, thông đến bốn phương tám hướng.

BLAST càng đi càng kinh ngạc, cậu ta bắt đầu nghi ngờ có phải mặt đất bên dưới thành phố M đã bị đào rỗng cả rồi không.

Trên lớp đất cách đó không xa len lỏi ra một tia sáng.

Tiếng vật nặng rơi xuống vang lên trên đỉnh đầu, bên trong lối đi trống trải vang vọng tiếng đá sỏi và bụi đất trên đỉnh đầu rơi xuống.

BLAST cúi thấp người, nhìn về phía ánh sáng lờ mờ xuyên qua.

Vô số tay chân xanh mét vặn vẹo xuất hiện trong tầm mắt cậu ta, các khối thi thể chất chồng lên nhau gần như không thấy điểm cuối, khiến BLAST không tài nào phân biệt nổi rốt cuộc bên ngoài có bao nhiêu xác chết.

Tiếng xích sắt va vào nhau “leng keng” vang lên.

Hằng hà sa số linh hồn bị lôi ra khỏi thi thể.

Dưới sự bao phủ của âm khí nồng đậm bất thường, những linh hồn mờ nhạt rã rời kia dần bị nhuộm thành màu tro đen, bị ép phải biến thành lệ quỷ.

Chúng lần lượt bị ném xuống địa đạo, phát ra tiếng kêu cứu và gào thét đầy thê thảm và khổ sở, bị con quỷ cầm roi đầy gai nhọn quất vào, chật vật đi về phía xa.

Dưới sự chỉ huy và uy hiếp của con quỷ nọ, đám quỷ hồn lại tiếp tục đào bới.

Chắc hẳn chúng muốn đào ra chất lỏng đen ngòm đầy ác ý kia.

BLAST nặng nề nghiến răng nhìn đám quỷ hồn đang kêu rên, các khớp xương trên tay siết chặt, phát ra những tiếng “răng rắc.”

Tuy cậu ta rất muốn làm gì đó, nhưng…

Tuy cậu ta không phải người giỏi tính toán, nhưng trong khoản chiến đấu thì BLAST vẫn cực kì sáng suốt, cậu ta hiểu rõ lúc này mình đang nằm giữa lòng địch, hành động bừa bãi chỉ có thể chịu chết.

Đúng lúc này, miệng hố trên đầu chợt có tiếng nói chuyện láng máng, phần lớn nội dung đều không quá rõ ràng, song BLAST lại nhạy bén bắt được vài từ mấu chốt:

“…Chi trưởng, ACE…”

Cậu ta giật mình ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh.

Mấy tên lệ quỷ đó đang bàn về ACE?

BLAST ngoái đầu, cuối cùng nhìn những quỷ hồn đang bị hành hạ kia, sau đó như hạ quyết tâm, xoay người nhảy khỏi địa đạo.

Động tác cậu ta rất nhẹ, cơ thể linh hoạt không gây ra chút tiếng động nào khi đáp xuống.

Nơi này đã là bên trong thành phố M.

Bầu trời tăm tối hơn bên ngoài, khoảng không trên đầu bị hai màu đỏ đen bao phủ, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt khó thở.

Xung quanh là đống đổ nát của các tòa nhà, cách đó không xa có một núi xác chết chất đống, trông hệt như một con quái vật trắng bệch to lớn.

BLAST nhìn sang phía âm thanh phát ra, chỉ thấy hai con lệ quỷ đang nối đuôi nhau đi đến trung tâm thành phố.

Cậu ta âm thầm đi theo chúng, giữ khoảng cách vừa phải, nghe ngóng cuộc trò chuyện của chúng.

Hình như hai tên đó đang nói về việc đào hố dưới đất, cùng với việc người sống được đưa về từ khắp nơi.

“…Phía Đông đưa một ngàn hai trăm người tới, đã bị ném vào hết rồi.”

“Còn cần bao nhiêu người nữa mới đào được toàn bộ nguồn suối ra?”

“Không biết, chắc vài chục ngàn.” Con quỷ còn lại hời hợt đáp: “Chúng ta không cần bận tâm những chuyện này, lo cho tốt việc của ngươi là được.”

Con quỷ còn lại người như thạch đông, bốn năm gương mặt mọc trên đầu nhăn nhó.

“Nhưng… nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”



“Chi trưởng đáng sợ thật đấy…” Nó run lập cập, bốn năm gương mặt cùng trưng ra biểu cảm ủ dột: “Ta cảm giác chúng ta sẽ bị giết thật…”

“Vậy thì cố làm sao cho mình không bị giết là được.” Con quỷ còn lại vô cùng lạnh lùng, như thể nó hoàn toàn không để tâm đến sự an toàn của bạn mình: “Tóm lại ngươi chỉ cần cố qua một tháng này là được.”

“Một tháng?” Cục thạch lắc lư cơ thể, vội vàng đuổi theo: “Sau một tháng ta không cần phải truyền lời cho họ nữa hả?”

“He he he.” Con quỷ kia cười trầm thấp: “Đúng vậy.”

“Một tháng sau… Mẹ sẽ không cần bọn chúng nữa.”

…Không cần?

Có ý gì?

BLAST trợn mắt, hơi thở thoáng thay đổi.

Cậu ta còn chưa kịp hiểu ra những khúc mắc trong lòng đã thấy hai con quỷ phía trước như bỗng cảm nhận được gì, chúng quay đầu, ánh mắt toát lên muôn vàn độc ác: “Ai?!”

Hỏng rồi.

BLAST cứng người.

Kỹ năng ẩn nấp của cậu ta không tốt, qua mắt vài con quỷ chậm lụt bên dưới còn được, một khi gặp lệ quỷ cấp cao nhạy bén hơn, rất có thể sẽ bị phát hiện.

BLAST vội vàng lùi lại, tránh khỏi bộ vuốt nhọn hoắt đang vồ đến của một trong hai con quỷ, sau đó xoay người bỏ chạy về phía đống đổ nát.

Trán cậu ta rịn mồ hôi.

…Phải mau rời khỏi đây.



Âm thanh quá đỗi ồn ào vang lên ngoài cửa sổ.

Diệp Ca bị âm thanh ồn ào khác thường kéo ra khỏi trạng thái tập trung cao độ. Anh nhíu mày, quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra:

“Có chuyện gì?”

Kê Huyền bước đến bên cửa sổ, đôi mắt đỏ rực híp lại, hắn nói bằng chất giọng trẻ con non nớt:

“Hình như có kẻ ở ngoài xông vào.”

Kẻ ở ngoài?

Diệp Ca ngạc nhiên.

Vài gương mặt quen thuộc chợt hiện ra trong đầu anh.

Có khả năng đi vào khu vực sâu bên trong, hơn nữa còn thô lỗ liều lĩnh… E rằng chỉ có tên đó.

Diệp Ca bật dậy, mấy tờ giấy chưa dùng đến trên đùi rơi tán loạn xuống. Anh cau mày: “Tôi đi xem thử.”

Kê Huyền quay người bước đến cạnh anh: “Không.”

Diệp Ca ngạc nhiên: “Há?”

Kê Huyền nhìn Diệp Ca: “Anh ra mặt sẽ rất thu hút ánh mắt của những lệ quỷ khác, cũng dễ khiến Mẹ nghi ngờ.”

Hắn kéo tay Diệp Ca, cương quyết nhấn anh trở về ghế sô pha: “Em đi được rồi.”

Diệp Ca nhíu chặt mày hơn: “Nhưng…”

Kê Huyền: “Yên tâm, giờ Mẹ không ở trong thành phố, hơn nữa, nếu lỡ như có biến cố gì thì những con cờ em cài dưới trướng Mẹ cũng có chỗ dùng.”

Diệp Ca suy nghĩ thoáng chốc rồi thở dài: “…Được rồi.”

“Nhưng…” Kê Huyền đột nhiên chuyển chủ đề.

Hắn híp đôi mắt đỏ rực như máu, đôi mắt lóe lên vẻ giảo hoạt: “Vẫn rất nguy hiểm đó.”

Diệp Ca nhíu mày: “Đúng vậy, hay là…”

Anh còn chưa nói dứt lời đã bị đứa bé trước mặt chen ngang.

Đối phương ngước khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mà tái nhợt nhìn Diệp Ca với vẻ đáng thương.

Hắn gõ lên gò má, nói bằng giọng trẻ con non nớt: “Hôn một cái lấy may, được không anh?”

Diệp Ca: “…”

Không hổ là cậu.

Kê Huyền: “Anh ơi, anh còn thiếu em trọn một đêm ôm ôm đó, nhớ không?”

Diệp Ca: “…”

Hình như có vụ này thật.

Khi còn ở thủ đô, anh còn chưa kịp trả hết thời gian đã bị tin tức người điều khiển rối thả ra xen ngang.

Kê Huyền: “Còn cả hôn chúc ngủ ngon nữa…”

Diệp Ca: “Tôi không hề hứa hôn chúc ngủ ngon!”

Kê Huyền lại gõ má lần nữa, ngoan ngoãn nói: “Anh hôn em lần này xong em sẽ không đòi anh hôn chúc ngủ ngon nữa.”

Diệp Ca: “…”

Anh hít sâu, bất đắc dĩ nhéo sống mũi rồi cúi người, chạm môi vào mặt đối phương một cách chóng vánh.

Ngay khi môi anh sắp chạm lên gò má đối phương, hắn liền quay mặt sang.

Diệp Ca không phản ứng kịp, cảm giác mềm mại lạnh băng đã chạm xuống môi anh.

Anh chấn động, chợt ngửa ra sau.

Động tác đột ngột làm anh mất thăng bằng, giây kế tiếp, một cánh tay rắn chắc đã đỡ lấy hông anh.

Chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông gần trong gang tấc, môi mỏng cong lên, giọng hắn trầm thấp khàn khàn:

“Cẩn thận anh.”

Rõ ràng đã biến thành ác quỷ không có nhiệt độ cơ thể, song Diệp Ca như vẫn cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng kì lạ từ môi mình lan ra khắp mặt, khiến anh cực kì bối rối.

Kê Huyền thả tay đúng lúc.

Để đề phòng đối phương lại nổi giận, hắn bước nhanh ra cửa, trước khi rời đi còn ngoái lại cười với Diệp Ca:

“Em về nhanh thôi.”

Chờ tới khi Diệp Ca hoàn hồn, bóng dáng đối phương đã biến mất.

Diệp Ca: “…”

Lại trò này nữa!!

Đậu!

Anh trầm mặt ngồi trở lại, khom người nhặt mấy tờ giấy vừa rơi xuống sàn lên, sau đó tiếp tục giải mã.

Nhưng đầu bút lơ lửng mãi không đặt xuống.

Tiếng viết chữ “loẹt xoẹt” đều đều trong phòng hoàn toàn biết mất, thay vào đó là bầu không gian yên tĩnh.

Sau hồi lâu, Diệp Ca vô cảm nhấc tay, quệt mạnh mu bàn tay vào môi mình, đôi mắt đỏ rực lóe lên vẻ dữ tợn.

Chờ Kê Huyền quay lại, cứ đánh một trận trước rồi nói gì thì nói.



BLAST thở hồng hộc.

Cậu ta dựa vào ngõ nhỏ hoang tàn, cách đó không xa là một tòa nhà cao tầng đã sụp đổ, có thể thấy đã không còn đường lui.

BLAST nghiến răng rồi tung người nhảy lên cao, nhưng còn chưa trèo được lên bao xa đã thấy bóng dáng vài tên quỷ xuất hiện trên ván bê-tông vỡ trên đầu mình.

Cậu ta theo phản xạ tính nghênh chiến.

Ngọn lửa nóng rực thiêu đốt không khí, trông cực kì chói mắt dưới bầu trời đen kịt.



Bất kể con quỷ nào bị ngọn lửa chạm phải cũng thét lên thảm thiết chói tai, ngọn lửa như có thần trí quấn cứng lại người chúng, thiêu chúng thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.

Nhưng càng lúc càng có nhiều lệ quỷ bò ra từ phía sau, giương nanh múa vuốt dữ tợn nhào về phía BLAST.

Cậu ta buộc phải lùi lại.

Tiếng kêu gào hưng phấn và dữ tợn vang lên phía sau.

BLAST giật mình, cậu ta quay đầu nhìn ra sau… cả đường lui lẫn phía trước của cậu ta đều bị vây kín, hoàn toàn không có cơ hội đột phá vòng vây.

Đã vậy thì…

Liều mạng thôi.

Mắt BLAST lóe lên ánh lửa hừng hực, bờ môi khẽ cong lên nở nụ cười đầy ý chí chiến đấu, ngọn lửa phừng phừng bốc lên trong lòng bàn tay cậu ta.

Càng có nhiều ác quỷ lao tới.

Đúng lúc này, giọng nói lười biếng trầm thấp của một người đàn ông vang lên cách đó không xa: “Các ngươi đang làm ồn cái gì?”

Động tác của BLAST và lệ quỷ đều khựng lại, tất cả quay sang nhìn về phía âm thanh phát ra.

Người đàn ông cao ráo đứng trên nóc đống đổ nát, đường nét gương mặt cứng rắn lạnh lẽo, đôi mắt đỏ rực chứa tà ý híp lại, môi mỏng sắc bén cong lên, hắn thong thả nói:

“Chỉ là một con sâu thôi mà mãi các ngươi cũng không bắt được…”

Con ngươi BLAST chợt co lại.

…Kê Huyền!

Cậu ta nghiến chặt răng, tiếng “ken két” vang lên rõ ràng, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đứng phía xa như thế muốn rút xương lột da đối phương.

“Mất mặt.” Người đàn ông đứng cách đó không xa trịch thượng nhìn chúng.

Đôi mắt u ám lạnh lẽo mang theo sự hờ hững và rét lạnh không thuộc về con người, hệt như chỉ đang nhìn bụi bặm cỏ rác dưới chân.

“A a a a a…” BLAST khàn giọng gào lên, lửa giận trong lòng cậu ta bốc lên cao vút, cậu ta lao thẳng về phía Kê Huyền với cơ thể tràn ngập tức giận và hận thù như có thể thiêu cháy đối phương.

Giây kế tiếp, biển máu đỏ tươi chợt dâng lên, bất ngờ cuộn trào dữ dội trong không khí, như một con quái vật to lớn vươn vai nuốt chửng lấy đối phương.

Chỉ một tíc tắc, tất cả im lặng.

Đám lệ quỷ ngơ ngác nhìn Kê Huyền cách đó không xa.

Kê Huyền mỉm cười: “Các ngươi làm ồn đến anh trai.”

Giây kế tiếp, biển máu tràn tới từ bốn phương tám hướng, thoắt cái đã nuốt chửng tất cả lệ quỷ vào bụng.

Người đàn ông mất hứng nhìn khu đất trống không rồi xoay người, bóng lưng cao gầy tan biến trong không khí.



Đau… đau quá.

Khắp cả cơ thể như bị tháo ra lắp lại, lồng ngực bị cảm giác khó thở đè nặng, khiến cậu ta gần như ngộp thở.

Trước mắt hoàn toàn đen kịt.

Cậu ta… chết rồi ư?

Sức nặng trên ngực đột nhiên biến mất, không khí khô ráo lạnh băng tràn vào cổ họng, khí quản và phổi như bị vô số lưỡi dao nhỏ cắt qua, mùi máu tanh nồng tràn ngập giữa mũi miệng cậu ta, cảm giác đầu choáng mắt hoa như thể có tảng đá rơi xuống đè lên.

BLAST khàn giọng ho sặc sụa.

“Này… ê!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ nơi xa xăm, nghe có vẻ rất lo lắng.

Bàn tay ấm áp mềm mại vỗ nhẹ lưng cậu ta, giúp BLAST từ từ xuôi xuống.

Cậu ta nhọc nhằn mở mắt.

Trong tầm mắt tối tăm và mờ nhòe, cậu ta nhìn thấy một thiếu nữ đang cúi đầu, cô khẽ cau mày ân cần nhìn cậu ta:

“Ê, mày ổn không?”

Là… Vệ Nguyệt sơ.

Là Vệ Nguyệt Sơ bị lưỡi hái của ACE đâm xuyên qua ngực, rơi xuống vực sâu không người tối tăm mà chết.

Thiếu nữ vỗ mặt cậu ta: “Tỉnh chưa?”

BLAST ngơ ngác.

Khóe miệng cậu ta khẽ giật, ngơ ngác hỏi: “Tui… Tui lên thiên đường rồi hả?”

Nếu không sao lại thấy người chết chứ?

Vệ Nguyệt Sơ: “…”

Khóe môi cô giần giật, hít thật sâu rồi chầm chậm với tay về phía một quyển sách dày cộp, trông là biết đánh người rất đau.

Thiên đường cái con mẹ mày!

—————————-

Tác giả:

BLAST: “Tại sao bà chết rồi mà cái nết vẫn tồi vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.