Vẻ kinh ngạc thoáng vụt qua trong mắt Diệp Ca.
Đây là lần đầu tiên vẻ mặt của anh thay đổi trong buổi tối hôm nay, như một vết nứt rất nhỏ chợt xuất hiện trên tấm mặt nạ hoàn hảo, phơi bày ra một chút cảm xúc chân thật của anh.
Hành lang lặng như tờ.
Dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng “rè rè” của bóng đèn cảm ứng trên trần nhà.
Cậu bé đi về phía anh từ cuối hành lang, bóng tối cuộn thành vòng xoáy sau lưng cậu, nuốt chửng ánh đèn từng chút, từng chút một.
“Anh ơi, em nhớ anh lắm.”
Diệp Ca không nhúc nhích.
Anh không lùi lại, cũng không bước lên, chỉ đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn cậu bé tiến từng bước về phía mình.
“Sao anh không đến tìm em?”
Cậu bé bước từng bước.
Hỏi hết câu này đến câu khác:
“Anh, anh không thích em nữa ạ?”
Khoảng cách giữa hai người dần dần ngắn lại, cho đến khi chỉ còn lại một bước.
Cậu bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt to tròn đen kịt u ám nhìn Diệp Ca, giọng nói xen lẫn cái khàn khàn đặc trưng khi thiếu niên vỡ giọng:
“Sao anh lại bỏ rơi em?”
Diệp Ca nhìn đứa nhỏ trước mắt, sóng ngầm mãnh liệt cuộn trào sâu trong đôi mắt nhạt màu, như mặt biển u ám trước khi giông bão ập tới.
“Anh, em lạnh quá.” Cậu bé buồn bã nhìn hắn, đôi vai gầy yếu khẽ run, nước mắt long lanh trong đôi mắt đen láy.
Cuối cùng, những ngón tay buông thõng bên hông Diệp Ca khẽ giật.
Anh từ từ ngồi xổm xuống, mở rộng vòng tay nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nguoi-choi-vo-han-luu-ve-huu/277992/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.