Sau khi sốt ruột chờ đợi thật lâu, cuối cùng quân cứu viện cũng tới. 
Bánh xe cao su ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai, cửa xe vừa mở ra, Lưu Triệu Thừa đã vội vàng lao đến. 
Thành viên ban Chiến đấu có cấp bậc càng cao thì năng lực càng mạnh, số lượng cũng càng ít. Bởi vì thành phố M không lớn nên tiểu đội ban Chiến đấu đóng quân tại đây chỉ có cấp D là cao nhất. 
Đội trưởng của tiểu đội này tên là Lâm Thành, một người đàn ông trung niên da ngăm cao lớn, cũng là thành viên cấp C duy nhất trong cả đội. 
Lâm Thành vừa bước xuống xe đã va phải Lưu Triệu Thừa đang lao tới. 
Lưu Triệu Thừa không hơi đâu lau mồ hôi trên cái đầu hói của mình nữa, ông ta thông báo tình hình như bắn súng liên thanh. 
“Cuối cùng các anh cũng đến rồi! Có sáu người của chúng ta đang kẹt bên trong, năm thành viên đội F ban Chiến đấu với một nhân viên phòng Hậu cần chúng tôi. Ban đầu chúng tôi chỉ nghĩ là du hồn bình thường thôi, nhưng…” 
Lâm Thành nhìn về phía Lưu Triệu Thừa chỉ. 
Sau khi thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta không khỏi sửng sốt: “Cái gì…!” 
Một màn sương xám đen, đục ngầu và dày đặc phủ kín cả khu phòng học. Giữa màn đêm, bóng dáng tòa nhà vốn đã mờ mịt càng thêm hỗn loạn, nhòe nhoẹt, tựa như có một con thú khổng lồ đang ẩn nấp trong bóng tối, im lặng ngoác cái miệng đỏ lòm, đói khát chờ đợi được giết chóc và lấp đầy bụng. 
Lâm Thành bình tĩnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nguoi-choi-vo-han-luu-ve-huu/277985/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.