Chương trước
Chương sau
Từ vị trí của Bối Tịnh Sơ có góc nhìn rất là rõ nét, Thái Hậu là từ trên cao nhìn xuống, nhưng Bối Tịnh Sơ được bế trên tay nên độ cao vừa khéo nhìn thấy tai trái của Triệu Kiềm.

 

Bối Tịnh Sơ: [Cứu mạng! Lỗ tai cậu ấy đang chảy m.á.u kìa!]

 

Thái Hậu hơi cúi người xuống, nhìn xem lỗ tai phía bên mặt bị đánh của Triệu Kiềm, quả nhiên có một vệt máu.

 

Ngay cả người trải qua mưa to gió lớn như Thái Hậu cũng bị giật mình không hề nhẹ. Nếu không phải trên tay còn ôm một đứa trẻ, Thái Hậu đã muốn giơ tay lên che miệng.

 

“Kiềm Nhi, tai trái của con làm sao vậy?”

 

“Trả lời ngoại tổ mẫu, con có nghe thấy gì không?.”

 

Triệu Kiềm bình tĩnh trả lời, không giống một đứa bé mới 6 tuổi chút nào, có lẽ là tất cả mọi việc đến quá đột ngột, cậu vẫn còn chưa ý thức được vấn đề nghiêm trọng đến mức nào.

 

[**************, đánh nhi tử ruột đến mức bị điếc, ngươi là ** sao? Con ** này còn là người sao?]

 

[Hổ dữ còn không ăn thịt con! Súc sinh còn không làm được, ta XXX!]

 

Đây là lần đầu tiên tiếng lòng của Bối Tịnh Sơ bị hệ thống che tiếng nhiều như vậy. (Haha ai bảo chị mắng bẩn quá chi)

 

“Đi gọi thái y! Gọi thêm mấy thái y nữa tới!”

 

Sau khi phân phó xong, Thái Hậu quay đầu tức giận nhìn Quảng Đức trưởng công chúa.

 

Lúc này Trưởng công chúa đang ngồi ở trên ghế, Triệu Ngọc kéo tay nàng ta: “Mẫu thân?”

 

“Mẫu thân, ta đau!”

 

Trưởng công chúa bỗng nhiên bừng tỉnh.

 

Nàng ta rốt cuộc cũng buông Triệu Ngọc ra, bước nhanh đến bên Triệu Kiềm, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt hắn:

 

“Kiềm Nhi…”

 

Nàng ta muốn xem tai của Triệu Kiềm, nhưng Triệu Kiềm lại nghiêng đầu tránh đi, không muốn cho nàng ta xem.

 

“Kiềm Nhi, xin lỗi Kiềm Nhi, mẫu thân không phải cố ý.”

 

“Mẫu thân chỉ là quá tức giận, tức giận vì con đẩy đệ đệ, không phải thật lòng muốn làm lỗ tai của con bị thương đâu!”



 

Triệu Kiềm lười giải thích, chỉ là kháng cự nàng ta chạm vào, trốn tránh sau lưng Thái Hậu.

 

Thái Hậu ngăn giữa trưởng công chúa và cậu: “Đủ rồi, Quảng Đức ngươi về đi, Kiềm Nhi hiện tại không muốn nhìn thấy ngươi.”

 

“Mẫu thân…”

 

“Về đi!”

 

Sau khi thái y tới kiểm tra, đầu của Triệu Ngọc không có gì nghiêm trọng, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày.

 

Ngược lại là Triệu Kiềm, thái y lại chắp tay: “Thần thật sự là bất lực, Thái Hậu thử triệu viện trưởng tới kiểm tra xem sao.”

 

Thái Hậu lại truyền Thẩm thái y, lúc này mới bảo vệ được lỗ tai của Triệu Kiềm.

 

“Cũng may là được trị liệu sớm, tiểu lang quân còn có thể khôi phục, nhưng ít ra phải ba tháng mới được.”

 

Trưởng công chúa lần đầu tiên bỏ Triệu Ngọc qua một bên, canh giữ ở bên người Triệu Kiềm, trong lòng vừa lo lắng vừa áy náy, nước mắt chảy xuống: “Có thể khỏi là tốt, có thể khỏi là tốt!”

 

Nhưng Triệu Kiềm lại phản ứng bình đạm một cách bất thường, như là không để tâm lỗ tai của mình còn có thể nghe thấy hay không vậy.

 

Bối Tịnh Sơ liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề: [Đây tuyệt đối là bị bệnh tâm lý rồi!]

 

[Cũng đúng, còn có thể nghe thấy được thì như thế nào?]

 

[Nghĩ đến chính mình có một người mẫu thân như vậy, tương lai đều sẽ là tuyệt vọng.]

 

[Uất ức tích tụ lâu trong người, người khác còn tưởng hắn bị trúng tà, cho là bị điên mà điều trị.]

 

Dựa theo trình độ nhận thức về bệnh tâm lý ở cổ đại  thì…

 

[Đừng có trở thành người điên thật đó nha!]

 

Thái Hậu cũng cảm thấy không được, cứ tiếp tục như vậy, một đứa bé tốt không biết sẽ bị Quảng Đức trưởng công chúa giày vò thành thứ gì!

 

“Kiềm Nhi, con lại đây, tới bên cạnh ngoại tổ mẫu nè.”

 

Trước tiên cần phải tách Triệu Kiềm khỏi Quảng Đức trưởng công chúa, phòng ngừa nàng ta lại bị kích động cảm xúc mà tổn thương đến đứa nhỏ.

 



Triệu Kiềm đi đến bên cạnh Thái Hậu, Thái Hậu mới nói với trưởng công chúa: “Ai gia thấy ngươi cũng không phải rất cần đứa nhỏ này, nếu ngươi không muốn làm mẫu thân của nó, sau này nó sẽ  không phải con của ngươi nữa.”

 

“Mẫu thân?”

 

Trưởng công chúa cho rằng mình nghe lầm.

 

“Người có ý gì?”

 

Ngược lại, Triệu Kiềm vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào lại bất ngờ ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.

 

“Ý trên mặt chữ, nếu mẫu thân ruột của nó không giống một người mẫu thân, ai gia sẽ tìm cho nó một mẫu thân đủ tư cách!”

 

Trưởng công chúa nước mắt rơi đầy mặt, hoảng hốt nói: “Mẫu thân, nhi thần là mẫu thân ruột của nó, ai có thể thương nó hơn nhi thần được?”

 

“Tại sao người lại đối xử tàn nhẫn với nhi thần như vậy?”

 

Thái Hậu cười lạnh một tiếng: “Người nào à? Ngay cả ai gia còn thương nó hơn ngươi!”

 

Nếu không phải nghe rất kỳ lạ, Thái Hậu thậm chí còn muốn nói, ngay cả Bối Tịnh Sơ còn thương nó hơn ngươi!

 

Nhưng lại không thể nói ra, thật sự là rất kỳ lạ.

 

Trưởng công chúa biết bản thân không thể ngăn cản được quyết định của Thái Hậu, vì thế quay qua hỏi Triệu Kiềm: “Kiềm Nhi, con muốn có dưỡng mẫu không?”

 

Triệu Kiềm chớp chớp đôi mắt ướt át, giờ phút này cậu rốt cuộc xác định được ý nghĩa trong lời nói của Thái Hậu.

 

Giống như đang nằm mơ vậy.

 

“Con muốn.”

 

Trưởng công chúa không tin: “Con có ý gì, con không cần mẫu thân nữa sao?”

 

Triệu Kiềm: “Đúng vậy, ta không cần bà nữa!”

 

“Ta tình nguyện không có mẫu thân, cũng không cần bà làm mẫu thân của ta!”

 

Cậu nói chuyện rất từ tốn, nhưng lại rất kiên định và mạnh mẽ.

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.