Chương trước
Chương sau
Thái Hậu có chút buồn cười, đánh nhau là không có khả năng.

 

Nhân Thọ Điện đều là người của bà, hai đứa nhỏ cãi nhau thì không có việc gì, nhưng nếu là đánh nhau thì bọn họ sẽ ngăn cản.

 

Thái Hậu mỉm cười nói với trưởng công chúa: "Ngọc nhi ở bên kia cãi nhau với một đứa bé, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi."

 

Thái Hậu cảm thấy là một chuyện thú vị, bà nhanh chóng chia sẻ cho trưởng công chúa.

 

Không nghĩ tới phản ứng của trưởng công chúa lại rất lớn.

 

Nàng ta vụt đứng lên, bởi vì động tác quá lớn, còn choáng váng đứng không vững.

 

Cung nữ bên cạnh lập tức đỡ nàng ta.

 

"Cãi nhau?"

 

"Là đứa nhóc to gan lớn mật nào, dám giương oai ở Nhân Thọ Điện!"

 

"Ngọc nhi từ nhỏ ngoan ngoãn nhát gan, nhất định là bị thiệt."

 

"Mẫu thân, chúng ta mau đi xem đi!"

 

Bối Tịnh Sơ bị chọc cười: [Bị thiệt, ha ha ha ha, ngoan ngoãn nhát gan… Lọc kính này dày đến mức nhìn không rõ luôn rồi!]

 

Thái Hậu bất đắc dĩ bị trưởng công chúa lôi kéo cùng đi thiên điện.

 

Rất không khéo, lúc này Chu Hoan Tửu đang chiếm thượng phong: "Ngươi nói mẫu thân ngươi là trưởng công chúa, khinh thường phụ thân ta là thứ dân!"

 

"Nhưng ngươi vừa gặp mặt đã kỳ thị xuất thân của ta, chẳng có phong thái nhi tử của công chúa chút nào, trưởng công chúa cũng quá thảm, sao lại có đứa con giống heo như vậy!"

 

"Ngươi cũng chỉ biết lấy mẫu thân ra mà lên mặt thôi, ngươi lại tính là cái thá gì, có tư cách gì mà kỳ thị người khác?"

 



"Sao không lấy một bãi nước tiểu tự soi đi!"

 

Câu cuối cùng mắng chửi người có chút cao cấp, không có chỉ số thông minh cao thật đúng là nghe không hiểu.

 

[Sao ngươi không tiểu một bãi tự soi gương đi?]

 

Bối Tịnh Sơ có một cảm giác vui thích kỳ lạ, Chu Hoan Tửu trong khoảng thời gian này bận rộn đi học không có thời gian chơi với vị biểu cô này, đối phương vẫn là học được một ít thứ.

 

Trưởng công chúa không rảnh quan tâm tới quy tắc phải đi sau Thái Hậu nữa, trực tiếp bước nhanh tới.

 

Thái Hậu ôm Bối Tịnh Sơ, sợ làm ngã nàng nên cũng không dám đi nhanh.

 

Các cung nhân khác càng là không dám vượt qua Thái Hậu một bước.

 

Cứ như vậy không ai ngăn cản, trực tiếp để cho nàng ta vọt vào, đẩy Chu Hoan Tửu ra, sau đó bế tiểu nhi tử thân yêu của mình lên.

 

Triệu Ngọc vừa thấy mẫu thân, lập tức thay đổi vẻ mặt khác, ấm ức nhăn mặt, nhỏ giọng kêu: "Mẫu thân~"

 

Giọng nói kia ——

 

Đây là bạch liên hoa nhỏ tuổi bản nam sao?

 

Nếu không phải Bối Tịnh Sơ đã xem được đầu đuôi chuyện vừa rồi thông qua hệ thống, rất có thể nàng đã tin rằng thật là Triệu Ngọc bị bắt nạt.

 

Kỹ thuật diễn này, đặt ở cổ đại quả thực là bị mai một nha huynh đệ.

 

"Không sợ, không sợ, có mẫu thân đây."

 

An ủi Triệu Ngọc xong, trưởng công chúa quay qua.

 

"Mẫu hậu, ngày đầu tiên Ngọc nhi tiến cung đã bị người ta nhục mạ, sao nhi thần có thể yên tâm, làm sao dám để thằng bé tiếp tục ở tại Nhân Thọ Điện!"

 

Nàng ta muốn một lời bảo đảm từ Thái Hậu.



 

Không ngờ Thái Hậu lại nhướng mày: "Ngươi là đang uy h.i.ế.p ai gia sao?"

 

Người từ thải nữ cấp thấp nhất một đường bò đến vị trí Hoàng Hậu, giam cầm tứ phi, g.i.ế.c Thái Tử, đoạt ngôi vị hoàng đế, lãnh đạo cấm quân chính điện cùng nhi tử đồ long, sao có thể chỉ là một phụ nhân bình thường.

 

Hoàng Hậu Việt Triều là có binh quyền, tuy rằng không nhiều lắm, chỉ có thị vệ cấm quân chính điện là thuộc quản lý của Hoàng Hậu.

 

Hơn nữa còn quản lý một bộ phận kho vũ khí của hoàng cung.

 

Có điều chuyện quản lý kho vũ khí này đã bị đương kim hoàng đế huỷ bỏ.

 

Bởi vì khi hắn thượng vị, Thái Hậu đã mở kho vũ khí trợ giúp hắn, một màn "Phụ từ tử hiếu" này để cho hắn ý thức được, quyền lực của Hoàng Hậu quá lớn, cái ghế dưới m.ô.n.g hoàng đế không quá chắc chắn.

 

Thái Hậu ngày thường hòa ái chỉ là bởi vì ngươi không phải địch nhân của bà ấy, tựa như một con mãnh hổ được ăn uống no đủ, thoả mãn nằm trên bãi cỏ dưới ánh nắng.

 

Khi có người không cẩn thận đi ngang qua lãnh địa của hổ, nó cũng chỉ là lười nhác nhấc lên mí mắt, thấy trên người đối phương chỉ có một chút xíu thịt không đủ nhét kẽ răng, lười đi săn nên mới mặc cho ngươi đi ngang qua chỗ của nó mà thôi.

 

Nhưng điều này không có nghĩa là ngươi có thể vuốt râu hổ!

 

Cũng may, lần này kẻ dám “vuốt râu hổ” là chú hổ con mà bà nuôi lớn.

 

Cho nên bà chỉ là mắng một chút, nhưng cũng đủ khiến cho hổ con phải kinh sợ rồi.

 

Thậm chí Thái Hậu còn rất là cho nàng ta mặt mũi rồi, bà không có nói thẳng ra rằng Triệu Ngọc cũng không phải bà cầu xin tới Nhân Thọ Điện, mà là Quảng Đức trưởng công chúa vội vàng đưa tới.

 

Triệu Ngọc có tốt hay không, có liên quan gì tới bà, bà chỉ là nể mặt Khâu quý phi nên mới bảo vệ Quảng Đức trưởng công chúa phú quý cả đời mà thôi.

 

Chỗ của Thái Hậu có một Bối Tịnh Sơ, một Chu Hoan Tửu, thường thường lại có cả hoàng đế đến xem náo nhiệt, đã đủ ầm ĩ rồi.

 

Còn tưởng rằng bà vẫn còn là bà lão cô đơn, luôn muốn có người bầu bạn hay sao.

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.