Chương trước
Chương sau
 

Phương phi đưa tay “mời” Trương phu nhân đi ra ngoài: "Ngài cứ đi cáo trạng tùy ý, đi thong thả, không tiễn."

 

"Có cần bổn cung chỉ đường đến Đại Lý Tự đi như thế nào cho ngài hay không?"

 

"Xem xem đại lý tự khanh có dám vì phụ thân mà đắc tội với sủng phi của bệ hạ hay không."

 

Tuy rằng nàng không được tính là sủng phi, nhưng hậu cung cũng không có ai là sủng phi cả.

 

Nhưng quyền quản lý lục cung lại đang ở trên tay nàng, địa vị tương đương với Phó Hậu, nói một câu sủng phi cũng không quá đáng.

 

Biểu cảm của hai người rõ ràng rất khó coi, thấy đe dọa không thành, sắc mặt Trương phu nhân thay đổi, trên mặt lập tức bày ra vẻ đáng thương.

 

"Con à! Mẫu thân chăm sóc con suốt mười mấy năm."

 

"Lúc sinh con còn bị khó sinh, bà đỡ hỏi ta giữ lớn hay giữ nhỏ, ta đã kéo tay bà ấy nói, nhất định phải giữ được con của ta!"

 

"May mắn là chúng ta đều sống sót, mẫu thân đã vì con mà đến cả mạng cũng không cần, bây giờ con lại lấy oán báo ơn với lão mẫu thân của con sao!"

 

"Sao mà ta lại sinh ra một nữ nhi bất hiếu như thế này chứ!"

 

Vừa nói Trương phu nhân vừa đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân.

 

Phương phi cảm thấy những lời này không đúng, nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào.

 

Lúc này, bên tai nàng lại vang lên tiếng lòng của tiểu công chúa:

 

[Ơ hơ hơ, còn rất biết cách bắt cóc đạo đức đó ha! Cũng chỉ là tự mình cảm động mà thôi!]

 

[Có một số người trong đầu chỉ biết yêu đương rất hưởng thụ cảm giác sinh con cho nam nhân, đồng thời luôn tự cho là bản thân đã làm hết trách nhiệm của một người mẫu thân.]



 

[Lúc bà sinh người ta ra cũng không hỏi qua dì Phương phi của ta có đồng ý hay không!]

 

[Nói không chừng nếu người ta biết trước rằng sau khi sinh ra phải đối mặt với loại phụ mẫu kỳ cục như các người, người ta sẽ tình nguyện c.h.ế.t lưu ở trong bụng còn hơn!]

 

Phương phi mở to mắt, kiến thức mới tiến vào trong đầu nàng bằng một phương thức kỳ quái.

 

Thì ra còn có thể nói như vậy.

 

Phương phi hắng giọng rồi nói: "Lúc ngài sinh bổn cung, cũng không hỏi qua ý kiến của bổn cung!"

 

"Nếu sớm biết sẽ gặp phải loại phụ mẫu như các người, bổn cung tình nguyện bị một chén thuốc phá thai tiễn đi!"

 

Trương phu nhân sửng sốt, những lời này làm cho hai người bọn họ không biết nên phản bác như thế nào.

 

Một lúc lâu sau Trương lão gia mới vươn ngón trỏ, run rẩy chỉ vào Phương phi: "Ngươi... Ngươi ngươi, ngươi nếu là không muốn sống, vậy ngươi tại sao vẫn còn ở trên đời này, có bản lĩnh ngươi đi c.h.ế.t đi!"

 

Cho dù biết bọn họ là cái loại đức hạnh gì, nhưng đột nhiên nghe phụ thân của mình nguyền rủa mình đi c.h.ế.t đi, trong lòng Phương phi vẫn có chút khó chịu.

 

Nhưng là rất nhanh nàng đã điều chỉnh được cảm xúc.

 

So với mẫu thân, nàng càng thích thái độ của phụ thân, có thể làm cho trái tim nàng trở nên cứng rắn.

 

Không giống mẫu thân, yêu thương nàng, đối tốt với nàng là thật.

 

Nhưng vẫn không thể so với phụ thân và những đứa con mà ông ta thích cũng là thật.

 

Để cho nàng không thể dứt khoát rời đi, cũng không thể toàn tâm toàn ý hiếu thuận với bà.

 

Xoắn xuýt dây dưa mới là khó khăn nhất.

 



May mà những lời này không cần nàng đích thân ra mặt, cung nữ sẽ lập tức thay nàng trả lời: "Ngài chắc chắn chưa? Xúi giục phi tần tự sát là tội c.h.é.m đầu đó!"

 

Sắc mặt Trương lão gia xanh mét, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa.

 

[Các ngươi tranh cãi thật là kịch liệt, tuy rằng ta thích nghe, nhưng mà cũng đừng có quên chính sự nha!]

 

Bối Tịnh Sơ lầu bà lầu bầu trong lòng .

 

Phương phi đương nhiên không quên, con người nàng luôn luôn lấy chính sự làm đầu.

 

Có điều đây vẫn là lần đầu nàng lấy thế ép người kể từ khi làm phi.

Lần đầu tiên nhìn thấy hai kẻ đáng ghét này chịu thiệt thòi, trong lòng nàng cực kỳ sảng khoái!

 

"Việc đại ca và phụ thân bị cách chức là không có khả năng xoay chuyển, lần này ta tới là để nói rõ cho các người."

 

"Trương gia trước kia ỷ thế h.i.ế.p người, thậm chí còn liên lụy đến Thái Hậu, đã chọc cho bệ hạ tức giận."

"Thái Hậu không còn muốn tiếp tục che chở cho mẫu thân nữa, Trương gia sau này không thể dựa vào danh nghĩa của Thái Hậu để tiếp tục huênh hoang nữa."

 

Nói tới đây, Phương phi dừng một chút mới nói tiếp: "Còn có danh nghĩa của bổn cung."

"Nếu để bổn cung phát hiện dù chỉ một lần, sẽ ngay lập tức cắt đứt quan hệ với Trương gia, gạch tên khỏi gia phả!"

 

Trương lão gia chỉ phản ứng bình thường, nhưng Trương phu nhân lại bổ nhào về phía Phương phi.

 

Phương phi cũng không quan tâm, nhưng trong n.g.ự.c nàng còn đang ôm Bối Tịnh Sơ, nàng lập tức quay người che chở Bối Tịnh Sơ trong ngực.

 

 

Bối Tịnh Sơ bỗng nhiên bị chôn trong n.g.ự.c người ta:...

 

Dáng người thật là đẹp, nếu khi nàng lớn lên có thể được hai phần ba như thế này thì tốt rồi.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.