Chương trước
Chương sau
Những lời này làm cho Bối Tịnh Sơ ngây người: [Hay lắm! Ta đã nói mà, sao tự dưng lại ngủ mê man như vậy, còn tưởng rằng là ngủ được một giấc ngon lành nữa chứ, thì ra là lại bị trúng độc à!]

 

[Là ai! Là ai! Là điêu dân nào lại muốn hại bản công chúa?]

 

Hoàng đế đỡ trán.

 

Lúc này Tưởng công công tới bẩm báo: "Bệ hạ, đã thẩm vấn ra rồi, những người đó quả thật là do người ta sai khiến để vu oan hãm hại Phương phi, nhưng cũng không biết người đứng sau sai khiến mình là ai."

 

Đến đây, chuyện này rất có thể sẽ trở thành án treo.

 

Nhưng là Bối Tịnh Sơ cực kỳ tức giận, nếu không tra được là ai, nàng uống sữa đều bất an.

 

Sau đó, nàng đột nhiên nghĩ đến một thứ.

 

Bối Tịnh Sơ click vào giao diện tình báo và tìm kiếm, quả nhiên ở trong một góc xó xỉnh tìm được “chuyện hay” về mình.

 

Cái gì? Là Thục phi ư? Người này bị thần kinh à, ta đây trêu chọc nàng khi nào!

 

Thục phi?

 

Nhưng là có đáp án, cũng không có nghĩa là có thể giải quyết được bài toán.

 

Vẫn cần phải viết ra được các bước, biết đáp án nhiều nhất chỉ có thể kiểm tra xem mình làm đúng hay sai mà thôi.

 

Hoàng đế sai người tiếp tục đi tra.

 

Cũng may là thuộc hạ hắn cũng không phải kẻ vô dụng, nhanh chóng bắt được sơ hở của Thục phi.

 

Hoàng đế triệu Thục phi tới Ngự Thư Phòng.

 

Biết được chuyện đã bại lộ, Thục phi tỏ ra yếu đuối đáng thương che lại cái bụng vẫn đang phẳng lì.

 

"Bệ hạ, thần thiếp và công chúa không oán không thù, nếu không phải có nguyên nhân thì sao lại ra tay với công chúa chứ?"

 

Hoàng đế chỉ cảm thấy chán ghét, phi tần tranh giành tình cảm, cho dù là g.i.ế.c hại lẫn nhau, hắn cũng không thèm để ý.

 

Nhưng là không thể động đến con của hắn.

 

Không nhìn thấy hắn chỉ còn lại có một đứa nhỏ này thôi sao?

 

Nếu Thục phi ra tay với người khác, hắn còn có thể nể tình trong bụng nàng ta đang mang con của mình mà mắt nhắm mắt mở.

 

Thậm chí còn có thể hủy diệt chứng cứ, bao che cho nàng ta.

 

Thế nhưng hiện tại nữ nhân này lại làm hại tiểu công chúa của hắn!

 

Bối Tịnh Sơ cũng lầm bầm: [Ngươi nói ngươi nói đi!]

 

 

[Ta muốn nghe thử một chút, ta mỗi ngày đều nằm trên giường của mình uống sữa, rốt cuộc làm sao lại chọc tới ngươi?]

 

[Cũng không thể là sự tồn tại của ta chọc tới ngươi đi? Khôi hài!]

 

Thục phi nhanh chóng nói ra nguyên do: "Bệ hạ và thần thiếp đều khỏe mạnh, thế nhưng thai nhi lại yếu."

 

"Thần thiếp cảm thấy không đúng nên đã đi hỏi cao tăng."

 

Nghe đến đây, Bối Tịnh Sơ đã có dự cảm.



 

Quả nhiên, câu tiếp theo của Thục phi chính là: "Cao tăng nói, là đại công chúa khắc đứa trẻ trong bụng thần thiếp!"

 

[Trời đất! CMN phong kiến mê tín là không nên biết chưa hả!]

 

[A a a a Chết tiệt! Chính ngươi không cảm thấy vớ vẩn sao?]

 

Thục phi nhẹ nhàng quỳ trên mặt đất: "Thần thiếp chỉ là tấm lòng mẫu thân thương con, sợ hãi đứa trẻ không thể chào đời."

 

"Bệ hạ, đứa trẻ trong bụng thần thiếp rất có thể là hoàng tử!"

 

"Người thật sự vì một công chúa mà khiến cho tiểu hoàng tử của chúng ta gặp nguy hiểm hay sao?"

 

Bối Tịnh Sơ tức giận đến phun nước miếng, ý đồ muốn phun vào Thục phi, nhưng ngay cả thành nôi cũng không phun tới, chỉ có thể giận dữ bất lực: [Có ý gì?]

 

[Ta hỏi ngươi có ý gì!]

 

[Chẳng lẽ ngươi muốn cho bạo quân đích thân xử lý ta để bảo vệ cái thai trong bụng ngươi? ? ?]

 

[Thật sự là chó cắn Lữ Động Tân*, uổng công lúc trước ta còn vui mừng vì bạo quân có đứa con thứ hai!]

*Người tốt bị hãm hại

 

Hoàng đế: Xem đi, chỉ vậy đã kêu bạo quân, hắn còn chưa có làm gì luôn á.

 

Thấy hoàng đế không nói lời nào, Bối Tịnh Sơ luống cuống.

 

[Ôi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi! Bạo quân chó sẽ không thật sự muốn xử lý ta đó chứ?]

 

[Hu hu hu, thời buổi này cha ruột cũng không đáng tin cậy, ta thật sự là tiểu đáng thương mà hu hu hu, ai có thể đáng thương hơn ta đây ——]

 

Hoàng đế:...

 

Hắn chỉ là im lặng một chút thôi mà? Sao lại thăng cấp thành bạo quân chó rồi?

 

Lờ đi tiếng la ó bên tai, hoàng đế rũ mắt đánh giá Thục phi.

 

"Là ai nói cho ngươi, đại công chúa khắc đứa trẻ trong bụng ngươi?"

 

"Là một vị cao tăng ở ngoài cung."

 

Hoàng đế không để nàng ta mập mờ cho qua chuyện: "Là vị cao tăng nào?"

 

[Đúng vậy! Là lão lừa trọc nào? Dám ở đó nói bậy nói bạ hãm hại bản công chúa!]

 

Thục phi ấp úng, nàng ta đã quên rồi.

 

Dù sao là mẫu thân nàng ta nói đại công chúa khắc con nàng, mẫu thân sẽ không lừa nàng đâu.

 

"Là... Là mẫu thân của thần thiếp đi hỏi, thần thiếp cũng không rõ lắm."

 

Bộ dạng vừa xấu xa vừa ngu xuẩn này làm hoàng đế mệt mỏi  nhắm mắt lại.

 

"Truyền Dương phu nhân."

 

Sau đó lại nói với Thục phi: "Ngươi ngồi trước đi, đừng làm đứa nhỏ bị ảnh hưởng."

 

Thục phi cho rằng bệ hạ đau lòng mình, nở nụ cười e lệ, õng ẹo ngồi lên ghế.

 

Hoàng đế cảm thấy cay mắt, quay đầu nhìn khuê nữ để rửa mắt.



 

Thế nhưng, trước mắt tuy chỉ là một đứa bé ngây thơ đáng yêu, giọng nói bên tai lại nhắc nhở sự thật của thế giới:

 

[Lão lừa trọc kia suốt ngày tuyên truyền mê tín, còn dám có ý xấu với bản công chúa!]

 

[Phụ thân nhất định phải đòi lại công bằng cho con đó! Nếu ngài dám thiên vị không giúp con, lớn lên con sẽ tự mình đi đánh c.h.ế.t lão lừa trọc kia!]

 

[Không chỉ đánh c.h.ế.t lão lừa trọc kia mà còn rút ống thở của ngài luôn!]

 

Hoàng đế rất muốn nói một câu trẻ con đừng nói lời tục tĩu, nhưng là ngẫm lại, nhóc con chỉ là nghĩ trong lòng chứ chưa nói ra lời, là chính hắn đi nghe lén tiếng lòng người ta.

 

Hoàng đế chỉ có thể nhận mệnh, lỗ tai được tẩy rửa bằng những lời chửi tục.

 

Tuy rằng không biết ống dưỡng khí là vật gì, nhưng nghe nhóc con nói thì cảm giác rất nguy hiểm.

 

Thôi thôi, không thể trêu vào không thể trêu vào.

 

Nhưng là nghe đứa nhỏ ríu rít lâu như vậy, hoàng đế lại cảm thấy trong lòng mềm nhũn.

 

Rốt cuộc vẫn là trẻ con ngây thơ ~

 

Thục phi nghe không được tiếng mắng chửi của Bối Tịnh Sơ, chỉ cảm thấy Ngự Thư Phòng yên tĩnh đến mức đè nén.

 

Nàng ta cạy hộ giáp trên ngón tay, khiến đá quý khảm trên đó gần như sắp rớt ra.

 

Nàng ta bất an nghĩ, lát nữa mẫu thân tới, bọn họ mới là bên chiếm lý.

 

Sao chổi khắc huynh đệ tỷ muội đó, ai mà không sợ?

 

Dương phu nhân tới rồi, bà ta trước tiên hành lễ: "Thần phụ khấu kiến Hoàng Thượng."

 

Mụ già kia ngươi mau nói cho bà đây, mẹ nó là tên chó má nào nói bản công chúa khắc này khắc kia khắc trời khắc đất!

 

Hoàng đế:... Hắn cố hết sức lờ đi tiếng mắng của Bối Tịnh Sơ.

 

"Trẫm hỏi ngươi, các ngươi nói đại công chúa gây hại cho thai nhi, là lời của cao tăng nào?"

 

Dương phu nhân không dám khi quân, thành thật kể rõ đầu đuôi.

 

Khi nghe nói là cao tăng của chùa Thiên Ngọc, Bối Tịnh Sơ cảm thấy quen quen.

 

[Chùa Thiên Ngọc? Cái tên lòe loẹt này nàng nghe thấy ở đâu ấy nhỉ?]

 

[À đúng rồi, lúc trước Hứa Hân Xu tỷ tỷ bị Khổng gia hành hạ chính là do cái tên hòa thượng ở chùa Thiên Ngọc ở sau lưng nói bậy nói bạ!

 

Nhưng mà Hứa tỷ tỷ không ở đây, ta nên nhắc nhở bọn họ thế nào đây?

 

Nghe đến đây, hoàng đế hạ lệnh: "Đi mời trụ trì chùa Thiên Ngọc!"

 

Dương phu nhân nhỏ giọng nhắc nhở: "Bệ hạ, tăng nhân của chùa Thiên Ngọc không quan tâm đến chuyện thế tục, sẽ không rời núi."

 

Hoàng đế cười lạnh một tiếng: "Không quan tâm chuyện thế tục? Chỉ cần là người còn sống ở trên thế giới này một ngày đều phải nghe theo trẫm!"

 

"Đi mời, không chịu thì trói tới đây!"

 

"Nếu mời không được linh hồn siêu phàm của cao tăng thì phải mời được thân thể phàm tục của ông ta! Trừ phi ông ta viên tịch tại chỗ cho trẫm xem!"

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.