Chương trước
Chương sau
Lôi Nam nhi vừa nói vừa làm động tác muốn đánh Bối Tịnh Sơ.

 

Lần này, nàng ta bị ma ma ở bên cạnh trực tiếp tóm lấy đè xuống đất.

 

[Hahahaha cười c.h.ế.t mất, cho ngươi ngang ngược này! Sao không ngang ngược nữa đi?]

 

Bé con phát ra tiếng cười khúc khích, chỉ là Lôi Niệm Nhi nhìn thấy, cảm giác có chút giống như… tiểu nhân đắc ý?*

(*) ý nói những kẻ được lợi thì trở nên hài lòng khoe khoang.

 

Không được không được, làm sao nàng có thể nghĩ tiểu công chúa như vậy được?  Tiểu công chúa chính là bởi vì giúp nàng mới mắng chửi người.

 

“Điêu nô! Các ngươi đang làm gì? Còn không mau buông bản tiểu thư ra, đợi phụ thân ta tới đây sẽ c.h.é.m hết các ngươi!”

 

Nhưng mà hoàng cung không phải là nhà của nàng ta. Cho dù nàng ta có la hét thế nào, ma ma cũng không dám buông người có ý đồ tổn thương tiểu công chúa ra.

 

Tiếng la hét của Lôi Nam Nhi quá lớn, truyền đến tận Ngự thư phòng. Không đợi cung nhân báo tin kịp đi qua, Hoàng Đế và Lôi tướng quân đã qua đây rồi.

 

[Phụ thân phụ thân! Cuối cùng ngài cũng đến rồi! Có người ức h.i.ế.p bảo bảo của ngài nè!]

 

Bối Tịnh Sơ chỉ vào Lôi Nam Nhi đang bị đè trên đất, nhìn Hoàng Đế tố cáo bằng tiếng em bé.

 

Hoàng Đế đi qua, ôm lấy Bối Tịnh Sơ từ trên chân Lôi Niệm Nhi.

 

“Nói đi, đây là có chuyện gì?”

 

Nhũ mẫu trả lời: “Bệ hạ, vị tiểu thư này vừa tiến vào đã muốn mạo phạm công chúa, bị Lôi đại tiểu thư ngăn lại, sau đó còn phát điên muốn đánh công chúa, nô tỳ chỉ có thể kêu người bắt giữ lại.”

 

“Ngươi đánh rắm! Tiện tỳ người dám nói năng lung tung! Rõ ràng là nhóc con này mắng ta trước!”

 

“Nghiệp chướng! Ngươi còn không mau câm miệng cho ta!” Lôi tướng quân tức giận gầm lên, khiến Lôi Nam Nhi bị dọa sợ.

 

“Ngươi không cảm thấy lời nói của bản thân vô lý sao! Công chúa điện hạ mới đầy tháng, ngày cả nói chuyện cũng không biết thì làm sao mắng ngươi được?”

 

Nhưng Lôi Nam Nhi không sợ trời không sợ đất đã quen rồi, bị quát một tiếng thì lập tức nỗi tủi thân dâng lên, bắt đầu khóc lóc om sòm.

 

“Con không quan tâm con không quan tâm, không phải là lỗi của con! Phụ thân lại quát con, con không thèm để ý tới người nữa!”

 

Bối Tịnh Sơ thấy lông mày của người cha tiện nghi của mình nhăn đến mức sắp kẹp c.h.ế.t con ruồi rồi, thật sự rất buồn cười.

 

[Hahahaha, chắc là từ trước tới giờ không có ai dám ở trước mặt Hoàng Đế khóc lóc om sòm như vậy đâu, ahahahaha, để cho phụ thân ta trải nghiệm sự đáng sợ của xã hội một chút đi!]

 

Tiếng cười của trẻ con cực kỳ trong trẻo, lại mang theo sự chế nhạo không hề che giấu.

 

Hoàng Đế: … Cứ cười đi, ai thèm giành cười với con!

 

Lôi tướng quân trực tiếp quỳ xuống huỵch một tiếng trước mặt Hoàng Đế, dập đầu tạ tội.

 



Cái trán đập trên đất kêu rõ vang, rất nhanh đã biến thành màu xanh.

 

“Đều là thần không biết dạy con, để nó ngự tiền thất lễ*. Không dạy con là lỗi của cha, xin bệ hạ trách phạt. Cầu xin bệ hạ nể tình tiểu nữ tuổi còn nhỏ, để thần mang về đích thân dạy dỗ lại.”

(*) vô lễ trước mặt vua

 

Lôi Nam Nhi vừa rồi bị dọa dẫm quát mắng đều không nghe đột nhiên im bặt, nàng ta nằm trên đất, nhìn chằm chằm Lôi tướng quân.

 

Nàng ta nghe người khác nói, Hoàng Thượng là người lợi hại nhất trên đời này, nhưng Lôi Nam Nhi không cảm thấy như vậy.

 

Nàng ta cảm thấy người lợi hại nhất chính là phụ thân, Hoàng Thượng có thể lợi hại bằng phụ thân không?

 

Phụ thân của nàng ta là đại tướng quân, đại anh hùng.

 

Những người đó sợ hắn, nhưng nàng ta thì không sợ.

 

Thế nên khi vào cung, Lôi Nam Nhi cũng không cảm thấy Hoàng Thượng thì có gì to tát.

 

Nhưng mà hiện tại, người phụ thân cao lớn vĩ đại lại đang quỳ lạy dập đầu trước mặt một người khác.

 

Lôi Nam Nhi nằm ở đó ngây ngốc, không ai biết được nàng ta đang nghĩ cái gì.

 

Hoàng Đế day trán: “Vậy thì phạt hai mươi trượng, răn đe làm gương.”

 

Lôi tướng quân khấu tạ: “Thần, tạ chủ long ân.”

 

Bối Tịnh Sơ không hiểu: [Hả? Hảaaa? Không phải là nữ nhi của hắn dám làm chuyện ngu ngốc sao? Sao lại đánh phụ thân nàng ta? Phạt như vậy có phải là nặng quá rồi không?]

 

Nhưng không có ai ở đây để ý đến nàng.

 

Lôi tướng quân nghe được tiếng lòng của tiểu công chúa thì trong lòng ấm áp, nhưng cũng không dị nghị gì, mà chỉ thỉnh cầu: “Thần muốn để thứ nữ xem hình.”

 

“Chuẩn.”

 

Tiếng gậy đánh vào thịt từng tiếng từng tiếng truyền tới, ánh mắt Lôi Nam Nhi ngây dại, giống như mất hồn vậy.

 

Một mình Bối Tịnh Sơ nằm trong nôi, buồn chán mở ra giao diện hệ thống.

 

Phát hiện lại có thêm một người:

 

Lôi Niệm Nhi

 

Thân phận: Trưởng nữ nhà đại tướng quân Kim Ngô Vệ - Việt Triều  

 

Tuổi:  5

 

Độ yêu thích: 43

 

Hóa ra nữ chính đã năm tuổi rồi à!



 

Gầy tong teo, thật sự không nhìn ra.

 

Cuộc sống của nữ chính trước khi bị diệt môn ở trong nguyên tác không được nhắc đến nhiều, chỉ nói qua là bởi vì bị diệt môn mà hắc hóa. Bối Tịnh Sơ đương nhiên cho rằng đó là vì để báo thù cho cha mẹ.

 

Hôm nay xem ra, Lôi tướng quân đối với nàng ấy cũng không tốt lắm.

 

Nhìn thái độ của Lôi Nam Nhi kia với nàng ấy là biết ngay.

 

Trẻ nhỏ đều rất giỏi đoán ý của người lớn, nếu như cha mẹ quan tâm đến tỷ tỷ thì làm đệ đệ muội muội đều sẽ tôn trọng tỷ tỷ.

 

Vậy tại sao nữ chính lại hắc hoá?

 

Lần này đến tiệc đầy tháng, Lôi tướng quân lúc đến thì đi thẳng, lúc về lại bị cõng về.

 

Cả một đoạn đường từ lúc nãy cho đến khi về nhà, Lôi Nam Nhi đều ngơ ngơ ngác ngác.

 

Lôi Ninh vốn định dạy dỗ tiểu nữ nhi, nhưng thấy con bé một đường im lặng thì biết rốt cuộc con bé này đã bị doạ sợ rồi.

 

Người cha già nằm trên cáng thở dài một hơi: “Con biết sai chưa?”

 

Lôi Nam Nhi tỉnh táo lại, gật đầu nhè nhẹ.

 

Khó mà thấy được con bé này ngoan ngoãn như thế, Lôi tướng quân cũng mềm lòng, thay đổi giọng điệu, hết lòng dạy bảo nói: “Hoàng Thượng là Thiên tử, nữ nhi của ngài là công chúa, là quân. Chúng ta là thần, quân muốn thần c.h.ế.t thần không thể không chết. Hành vi của con hôm nay, cho dù bệ hạ có g.i.ế.c con cũng không có vấn đề gì!”

 

Lôi Nam Nhi còn nhỏ nhưng cũng biết cái c.h.ế.t là chuyện rất đáng sợ, bị doạ đến run rẩy cả người.

 

Thấy vậy, Lôi tướng quân cũng không nói thêm gì nữa: “Quay về chỗ mẫu thân con đi, tự ngẫm lại xem hôm nay mình sai ở đâu.”

 

Đây là lần đầu tiên Lôi Nam Nhi nhìn kỹ phụ thân mình, bình thường người phụ thân cao lớn cho dù ngồi xổm xuống cũng vẫn cao hơn nàng ta.

 

Nhưng bây giờ hắn lại nằm trên cáng, chẳng hề cao lớn mạnh mẽ chút nào.

 

Nàng ta tâm sự nặng nề quay về chính viện, Lôi phu nhân nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta thì vội vàng kép nàng ta lại hỏi han.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

Chẳng có chút sức sống nào.

 

“Phụ thân nói con ngự tiền thất nghi, sau đó ông ấy bị Hoàng Thượng đánh. Mẫu thân, ngự tiền thất nghi có nghĩa là gì vậy?”

 

Hỏi xong câu này, Lôi Nam Nhi thấy biểu cảm của người mẫu thân luôn luôn đoán trước được mọi việc bỗng nhiên biến thành cực kỳ sợ hãi.

 

Nàng ta bị mẫu thân kéo qua nhìn kỹ từ trên xuống dưới, giọng điệu mẫu thân cực kỳ lo lắng hỏi: “Vậy con làm sao rồi? Con bị đánh rồi sao?”

 

Trong cái đầu nhỏ của Lôi Nam Nhi, lần đầu tiên có khái niệm về hoàng quyền.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.