Trong lúc “chú ruồi ngốc” nào đó còn đang choáng váng vì mật ngọt, thì “hũ mật ngọt” bên cạnh hắn cũng xúc động không kém. Bàn tay của Thái Lãnh Hàn thô ráp, chai sần gợi cho Triệu Uyển Nhu nhớ tới những ngày tháng tảng băng ngốc nhà cô phải sống cơ cực, vất vả. Không chỉ vậy, đó còn là những chuỗi ngày hắn phải sống cô đơn trong nỗi ray rứt tự trách vì tai nạn của mẹ ruột và sự chèn ép cả về thể xác lẫn tinh thần từ mẹ kế. Có lẽ chính vì vậy mà Thái Lãnh Hàn phải dùng bộ mặt lạnh ngắt của một tảng băng và sự hung hăng của một gã “chó điên” để che giấu đi sự nhạy cảm đầy ấm áp và mềm mại thật sự của bản thân. Có lẽ cũng chính vì vậy mà theo thời gian kéo dài, Thái Lãnh Hàn đã tạo thành thói quen tự ti ngầm sâu sắc khiến hắn luôn nghĩ ngợi và suy diễn linh tinh đến mức cảm thấy bản thân tệ hại, không xứng đáng.
Càng nghĩ, Triệu Uyển Nhu càng rối. Cô muốn tìm cách để Thái Lãnh Hàn đừng tự ti như thế nữa; cô rất nôn nóng, nhưng đồng thời, cô lại không biết phải làm thế nào. Nếu chỉ dùng lời lẽ thì không đủ để thay đổi thói xấu đã ăn sâu vào tâm hồn của Thái Lãnh Hàn. Điều này đã được chứng minh rành rành trước mắt. Thậm chí trong kiếp này, Triệu Uyển Nhu đã từng chủ động hôn Thái Lãnh Hàn, chủ động bày tỏ tình cảm của cô với Thái Lãnh Hàn, vậy mà tác dụng cũng không mấy khả quan. Tảng băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nghe-duoc-tieng-long-cua-ong-chong-tong-tai/3740302/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.