Lê Thiên Chi vội vã ngậm miệng. Phương Hiệp Hòa quay sang Thái Lãnh Hàn, ngập ngừng:
- Anh Lãnh Hàn, anh đừng chấp Thiên Chi! Cậu ấy vẫn luôn không biết giữ mồm giữ miệng như vậy…
Phương Hiệp Hòa cố gắng trấn an và hòa giải, nhưng Thái Lãnh Hàn lại không thể trấn tĩnh lại được. Đôi mắt của hắn lại ửng đỏ, giọng nói trầm xuống. Thái Lãnh Hàn cất giọng nghẹn ngào mà nghiêm nghị:
- Ha Ha không phải chỉ là một con chó! Lê Thiên Chi, tôi nhớ tôi đã từng nói với cậu rồi. Đối với tôi, Ha Ha chính là người thân của tôi. Cậu còn dám nói Ha Ha như thế nữa, tôi sẽ trở mặt đấy!
Thái Lãnh Hàn thật sự tức giận. Lê Thiên Chi dường như không cam tâm, còn muốn nói thêm gì đó. Nhưng Phương Hiệp Hòa đã nhanh mắt lẹ tay, kéo Lê Thiên Chi rời đi.
Không còn người nào khác ở bên cạnh, Thái Lãnh Hàn lại nhanh chóng suy sụp. Hắn ngồi sụp xuống bên đường. Hai tay của Thái Lãnh Hàn vẫn còn đang siết chặt lấy t.h.i t.h.ể đã lạnh cứng của con ch.ó nhỏ. Hắn thấp giọng, đứt quãng gọi như đang cầu xin:
- Ha Ha… thật sự không còn sống nữa sao? Ha Ha… không còn thương cha nữa sao? Ha Ha… nếu nhóc rời đi như vậy, không sợ cha sẽ đau lòng sao? Ha Ha… Tỉnh dậy đi mà! Đừng bỏ rơi cha, Ha Ha… Mở mắt ra đi! Ha Ha…
Gọi một lúc, thấy Ha Ha vẫn nằm im lìm không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nghe-duoc-tieng-long-cua-ong-chong-tong-tai/3703579/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.