Thái Lãnh Hàn nhìn thấy Triệu Uyển Nhu đã tỉnh táo thì cũng yên tâm hơn. Hắn đóng cửa xe lại rồi nói khẽ với cô:
- Em ở đây nghỉ ngơi, chờ một lát, tôi đi mua bó hoa rồi quay lại ngay.
Triệu Uyển Nhu lắc đầu:
- Không cần đâu. Anh giúp em mở cốp xe ra đi.
Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn mở cốp xe. Triệu Uyển Nhu nhanh nhẹn bước tới chỗ cốp xe đã mở rộng, cẩn thận lấy ra một giỏ trái cây, một bó hương nhỏ và một bó hoa cúc to. Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Triệu Uyển Nhu đã mua trái cây và hoa cúc từ lúc nào vậy? Chợt hắn nhớ ra việc sáng nay Triệu Uyển Nhu dậy rất sớm đến mức ban nãy cô cảm thấy mệt mỏi. Trong lòng xúc động, Thái Lãnh hàn hỏi nhỏ:
- Sáng nay em thức sớm… là để mua những thứ này sao?
Triệu Uyển Nhu thành thật gật đầu. Niềm vui của Thái Lãnh Hàn lại được nhen nhóm đến phát ra tia lửa. Hắn đỡ lấy giỏ trái cây và bó hương từ Triệu Uyển Nhu sang cầm trên tay mình rồi rảo bước đi trước dẫn đường.
Trong kiếp trước, Triệu Uyển Nhu chưa từng theo Thái Lãnh Hàn đi đến nơi này. Thế nên, hôm nay cũng xem như là lần đầu tiên cô đến viếng mộ mẹ chồng. Bước chân của Triệu Uyển Nhu nhanh nhẹn và cẩn thận đuổi theo Thái Lãnh Hàn, cùng hắn sóng đôi trên con đường mòn rải đầy nắng sớm. Một lúc sau, Thái Lãnh Hàn dừng lại ở một ngôi mộ nhỏ. Trên tấm bia mộ có gắn một tấm hình của một người phụ nữ xinh đẹp, phúc hậu. Đôi mắt và khóe miệng của Thái Lãnh Hàn trông giống người phụ nữ kia như đúc. Thái Lãnh Hàn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh kia một lúc rồi khẽ khàng cất tiếng như giới thiệu:
- Đây là… mẹ của tôi.
Triệu Uyển Nhu gật nhẹ đầu, vừa như đáp rằng đã nghe lời giới thiệu của Thái Lãnh Hàn, vừa như chào mẹ chồng. Thái Lãnh Hàn nói xong câu giới thiệu kia thì không biết nói gì nữa, lẳng lặng đặt giỏ trái cây xuống bệ trước mộ. Triệu Uyển Nhu cũng đặt bó hoa cúc vào cạnh đó. Thái Lãnh Hàn lục túi lấy bật lửa, thắp mấy cây hương rồi trao cho Triệu Uyển Nhu. Cả hai cầm lấy cây hương, nghiêm trang đứng trước ngôi mộ, khấn thầm một lúc rồi cắm vào bát hương, lại chắp tay xá thêm ba cái, thế là đã xong việc bái tế. Thái Lãnh Hàn ngồi xổm xuống bên cạnh ngôi mộ, đưa tay nhổ vài cọng cỏ dại đang len lỏi mọc chen lấn vào nền đá. Triệu Uyển Nhu cũng định ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng hắn nhổ cỏ dại thì có một giọng nam trong trẻo vang lên đầy vui vẻ và ngạc nhiên:
- Này, cô gái, cô cũng đến đây tảo mộ à?
Triệu Uyển Nhu ngoái lại thì trông thấy một chàng trai trẻ đang đứng nhìn về phía cô. Gương mặt của chàng trai trông khá quen, nhưng Triệu Uyển Nhu lại chưa thể nhớ ra anh ta là ai. Cảm nhận được ánh mắt tìm tòi của Triệu Uyển Nhu, chàng trai kia nở nụ cười, nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Hôm trước tôi có lái xe chở cô đến công ty đấy. Thế nào, trà gừng của tôi uống ngon chứ?
- À, thì ra là anh à. Hôm nay trông anh… hơi khác với hôm trước.
Triệu Uyển Nhu mỉm cười khi nhớ ra chàng trai này chính là tài xế lái taxi hôm trước, người đã trao cho cô bình nước trà gừng để cô mang cho Thái Lãnh Hàn uống. Cùng với đó, Triệu Uyển Nhu cũng nhớ ra, cô cũng từng muốn học hỏi công thức pha trà gừng của mẹ anh ta để cô có thể tự tay mình pha trà gừng cho Thái Lãnh Hàn uống. Nhưng sau khi có được số điện thoại của người mẹ của anh tài xế kia, Triệu Uyển Nhu vẫn chưa tìm được thời cơ và lý do thích hợp để liên lạc. Thế mà hôm nay cô lại có duyên gặp gỡ anh chàng kia tại nơi này, đó có thể xem là ông trời cũng muốn giúp cô rồi còn gì. Vậy là Triệu Uyển Nhu mừng rỡ vội bước tới bên cạnh chàng trai ấy, vừa dè dặt vừa dịu dàng hỏi nhỏ:
- Hôm trước tôi có xin công thức pha trà gừng kia nhưng vẫn chưa liên lạc được với mẹ anh. Hay là bây giờ anh cho tôi xin công thức pha trà gừng đó luôn được không?
Chàng trai gật đầu, vui vẻ đáp một tiếng rồi lấy điện thoại ra, mở tin nhắn của mẹ và chỉ cho Triệu Uyển Nhu xem phần nội dung bà hướng dẫn cách pha trà gừng. Triệu Uyển Nhu cũng lấy điện thoại ra, nhanh nhẹn chụp lại nội dung kia. Cô còn cẩn thận hỏi thêm về nhiệt độ, tỉ lệ nước và gừng,… Vừa trò chuyện, trong lòng Triệu Uyển Nhu vừa vui mừng không thôi vì cô đã có thể chủ động tạo ra được một trong những cách giúp Thái Lãnh Hàn cải thiện sức khỏe.
Tuy nhiên, cảnh tượng Triệu Uyển Nhu trò chuyện vui vẻ với một chàng trai trẻ như thế lọt vào mắt của Thái Lãnh Hàn khiến hắn lại vừa sợ hãi vừa chua xót vô cùng. Nhìn xem, Triệu Uyển Nhu cười tươi như thế, vui như thế khi trò chuyện với người kia. Nhìn xem, người kia dù chỉ mặc một bộ đồ đơn giản với quần tây và áo sơ mi nhưng lại toát lên khí chất của một thư sinh nho nhã. Nhìn xem, Triệu Uyển Nhu và người ta đứng cạnh nhau trông thật xứng lứa vừa đôi, đẹp mắt đến chói lóa…
Càng nhìn, Thái Lãnh Hàn càng cảm thấy nguy cơ dâng tràn. Lẽ nào, tình địch đầu tiên của hắn đã xuất hiện rồi?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]