Chương trước
Chương sau
Sau thoáng sửng sốt của Thái Lãnh Hàn là sự xấu hổ của Triệu Uyển Nhu. Tuy nhiên, sự xấu hổ kia nhanh chóng tan đi khi Triệu Uyển Nhu nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của Thái Lãnh Hàn. Hơn nữa, bọn họ đã là vợ chồng, chỉ ngủ chung một phòng thôi mà, Triệu Uyển Nhu cảm thấy việc đó không có gì phải xấu hổ. Kiếp trước, những hành động thân mật hơn nữa thì bọn họ cũng đã thực hiện rồi. Còn trong kiếp này, chẳng phải Triệu Uyển Nhu đã vừa hôn Thái Lãnh Hàn cả mấy chục cái vào buổi chiều hôm nay rồi sao. Thế nên, quyết tâm của Triệu Uyển Nhu còn chưa kịp lung lay đã được cô nhanh chóng gia cố vững chắc trở lại.

 

Ở phía ngược lại, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn lại chao đảo và xáo trộn hơn rất nhiều. Lời mời gọi của cô đối với hắn là ngập tràn dụ hoặc. Hắn không biết có phải Triệu Uyển Nhu nhớ nhầm hay không. Hắn cũng không biết Triệu Uyển Nhu có phải là thật sự muốn “cho phép” hắn vào cùng phòng với cô hay không. Thái Lãnh Hàn đang rất băn khoăn và lo sợ. Hắn không muốn từ chối lời mời của Triệu Uyển Nhu, nhưng hắn cũng không dám đón nhận lời mời ấy. Thái Lãnh Hàn rất sợ đây chỉ là một sự “thử lòng” của Triệu Uyển Nhu dành cho hắn. Hơn tất cả, Thái Lãnh Hàn càng sợ bản thân hắn sẽ không thể kìm nén nổi mà làm ra hành động gì đó khiến cho Triệu Uyển Nhu bị tổn thương. Nếu là trước kia, Thái Lãnh Hàn có thể tự tin rằng hắn có thể khắc chế được ham muốn ti tiện của mình; nhưng vào buổi chiều nay, khi liên tiếp nhận được những nụ hôn của Triệu Uyển Nhu thì Thái Lãnh Hàn biết, khả năng tự chủ của hắn trước cô đã giảm xuống đến gần như không còn gì cả.

 

Mỗi người mang theo những tâm trạng và suy nghĩ khác nhau, Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu im lặng đứng nhìn nhau đến mấy phút. Cuối cùng, vẫn là Triệu Uyển Nhu không chịu nổi không khí lạnh ngắt ấy. Cô chủ động lên tiếng trước:

 

- Sao thế? Anh không muốn ở chung một phòng với em à?

 

Thái Lãnh Hàn chớp mắt, nhè nhẹ lắc đầu. Triệu Uyển Nhu lại hỏi tiếp:

 

- Sáng mai chúng ta đi thăm mộ mẹ, anh muốn để mẹ biết rằng anh kết hôn xong rồi không ngủ cùng phòng với vợ à? Anh muốn làm mẹ không vui à?



 

Thái Lãnh Hàn lại nhè nhẹ lắc đầu. Lần này, đôi môi nhợt nhạt của hắn nhếch lên thành một nụ cười tự giễu. Mẹ của hắn sẽ không vui khi biết tình hình của hắn sao? Thái Lãnh Hàn không muốn một chút nào nhưng cũng không thể không suy nghĩ vẩn vơ. Chuyện năm đó đã xảy ra lâu như vậy rồi, mẹ của hắn có lẽ đã trở thành thần tiên, hoặc là bà đã đi đầu thai kiếp khác, làm một người khác rồi. Hơn nữa, cho dù mẹ của hắn có còn lưu luyến trần thế đi nữa, Thái Lãnh Hàn vẫn không cho rằng bà sẽ quan tâm gì đến cuộc sống của hắn hiện tại đâu, có biết thì bà cũng sẽ không bận tâm. Nếu không, tại sao đã bao nhiêu năm rồi, mẹ của hắn vẫn không hề đến gặp hắn một lần nào, dù chỉ là trong mơ?

 

Nụ cười chua xót của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu đau lòng và cảnh giác. Tảng băng ngốc nhà cô không phải lại nghĩ linh tinh gì nữa đấy chứ? Chợt Triệu Uyển Nhu nhớ đến nỗi áy náy và cảm giác có lỗi vẫn còn đang ẩn nấp sâu thẳm trong lòng của Thái Lãnh Hàn mà giật thót hết cả mình. Gã ngốc này sẽ không cố chấp cho rằng mẹ hắn vẫn đang rất giận hắn vì đã gián tiếp khiến bà gặp tai nạn đến mất mạng đấy chứ? Nghĩ kỹ lại, với tính tình của Thái Lãnh Hàn, điều này hoàn toàn có khả năng xảy ra. Triệu Uyển Nhu đành phải tìm cách khác để thuyết phục tảng băng ngốc chịu vào phòng để có thể sưởi ấm. Cô chớp mắt, khịt mũi, làm cho giọng nói trở nên nghẹn ngào và cất tiếng:

 

- Vậy… anh cũng không thể để mẹ nghĩ rằng em là đứa con dâu không tốt chứ? Nếu mẹ nghĩ rằng em không đối xử tốt với anh, có phải mẹ sẽ không thích em không?

 

Thái Lãnh Hàn lắc đầu. Triệu Uyển Nhu không thể đoán ra được ý nghĩa của cái lắc đầu ấy. Cô cũng không thèm đoán nữa, vội chạy đến nắm lấy tay của Thái Lãnh Hàn, kéo hắn vào phòng. Vì vội vã, Triệu Uyển Nhu không chú rằng, ánh mắt của Thái Lãnh Hàn đã ảm đạm hẳn đi. Tảng băng ngốc nào đó lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh nữa rồi. Hắn nghĩ rằng, hóa ra hôm nay Triệu Uyển Nhu tốt với hắn như thế là bởi vì cô muốn tạo ấn tượng tốt với mẹ chồng. Cô chỉ không muốn để mẹ chồng nghĩ rằng cô đối xử không tốt với con trai của bà ấy mà thôi.

 

Tâm trạng ảo não, thân thể mệt mỏi, Thái Lãnh Hàn bị Triệu Uyển Nhu đẩy vào phòng mà vẫn cứng đơ như một khúc gỗ. Suốt đêm hôm ấy, Thái Lãnh Hàn vẫn cứ cứng đờ cả người như thế, nằm im không dám nhúc nhích, cũng không thể chợp mắt được. Triệu Uyển Nhu thì ngược lại, có thêm Thái Lãnh Hàn nằm cạnh, không hiểu sao, cô lại cảm thấy rất yên tâm. Thế nên cô chỉ căng thẳng có vài phút rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Còn Thái Lãnh Hàn thì thao thức đến gần bốn giờ sáng mới có thể ngủ thiếp đi một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.