Một câu hỏi khẽ này của Triệu Uyển Nhu đã khiến bước chân vội vã của Thái Lãnh Hàn khựng lại. Sao hắn lại có thể không muốn ăn cơm cùng cô cơ chứ. Nhưng mà… Thái Lãnh Hàn chua xót và sợ hãi hiểu rõ, lúc này, hắn có muốn đến mức nào đi nữa thì cũng không thể, và dám…
Ngay sau đó, Triệu Uyển Nhu đã phá tan sự sợ hãi của Thái Lãnh Hàn và tiếp thêm sức mạnh cho hắn. Bởi vì, cô không chờ Thái Lãnh Hàn phản ứng mà đã tiếp tục dịu dàng nói:
- Tình trạng của anh trong những ngày này, thật ra, em đã biết rồi. Anh không muốn chia sẻ cùng em sao? Anh không muốn… em chia sẻ cùng anh sao?
Thái Lãnh Hàn ngẩn ra, sửng sốt. Triệu Uyển Nhu đã biết tình trạng của hắn? Hơn thế nữa, cô không chỉ không cảm thấy chán ghét, ghê tởm hắn mà còn muốn hắn chia sẻ với cô, và cô còn muốn chia sẻ cùng hắn? Trong lòng của Thái Lãnh Hàn lúc này xáo trộn rất nhiều cảm xúc. Chính hắn cũng không biết rõ được những cảm xúc xáo trộn ấy là những gì. Triệu Uyển Nhu càng không thể biết được cảm xúc của Thái Lãnh Hàn lúc này thế nào, nhưng nhìn bóng lưng cứng đờ của hắn, trong lòng cô cũng trào dâng không ít cảm xúc. Triệu Uyển Nhu khẽ khàng:
- Anh sẽ không trách em tự tiện tìm hiểu về việc của anh chứ? Anh sẽ không cảm thấy em là kẻ nhiều chuyện, tọc mạch, khó ưa…
- Không! Không, dĩ nhiên là không!
Thái Lãnh Hàn quay phắt lại, vội vã ngắt lời Triệu Uyển Nhu, đính chính cho cô rõ lòng mình. Làm sao hắn có thể nghĩ linh tinh về Triệu Uyển Nhu như thế kia chứ? Lúc này hắn chỉ là đang kinh ngạc và mừng rỡ tột cùng mà thôi. Thái Lãnh Hàn dè dặt hỏi:
- Em… đã biết được… những gì?
Triệu Uyển Nhu chớp mắt, nén xúc động trả lời:
- Em biết, anh vẫn luôn tự trách bản thân mình vì tai nạn của mẹ. Em biết, những ngày này, anh sẽ không cho phép bản thân ăn uống đàng hoàng. Em biết, anh ăn vào thì sẽ bị nôn ra…
Nói đến đây, Triệu Uyển Nhu nghẹn ngào không cất nổi thành lời. Thái Lãnh Hàn càng không biết nói gì. Hắn cứ đứng sững sờ trước mặt Triệu Uyển Nhu, bàng hoàng nhìn đôi mắt đẹp của cô đỏ hoe, rưng rưng ánh nước. Trong lòng Thái Lãnh Hàn như bị ai đó giáng cho một búa, vừa đau vừa xót. Triệu Uyển Nhu đang cảm thấy thương hại hắn sao? Một luồng uất khí như chẹn ngang nơi n.g.ự.c của Thái Lãnh Hàn, khiến hắn hít thở không thông. Hắn không muốn nhận sự thương hại của bất cứ ai, đặc biệt là của Triệu Uyển Nhu. Nhưng mà, cứ nghĩ đến khả năng sự thương hại này lại xuất phát từ sự lương thiện và tấm lòng của Triệu Uyển Nhu, thì Thái Lãnh Hàn lại càng thêm bối rối. Hắn không nỡ phủ nhận tấm lòng của cô. Nụ cười héo hắt nở ra trên môi của Thái Lãnh Hàn. Thôi vậy, chịu sự thương hại thì cứ chịu, dù sao thì, hắn cũng đâu có tư cách gì để trốn tránh sự thương hại của bất cứ ai.
Nụ cười không hề vui vẻ của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu khó chịu. Đây là kiểu cười gượng gạo gì vậy? Khó coi c.h.ế.t đi được. Triệu Uyển Nhu sa sầm mặt mũi, nghiêm nghị nói:
- Nếu vậy, anh có cảm thấy, em phải chịu trách nhiệm, em là kẻ có tội trong tai nạn của mẹ em năm xưa không? Có phải anh cũng nghĩ rằng, tại vì em mà mẹ phải chịu bệnh tật như thế không?
Năm xưa, khi mang thai Triệu Uyển Nhu, bà Lâm Thanh Liên đã bị nghén rất nhiều. Khi chuyển dạ, bà lại bị sinh khó, chịu dày vò đến hơn nửa ngày mới có thể sinh ra con gái. Cũng từ đó, thân thể và sức khỏe của bà Lâm Thanh Liên bị giảm sút rõ rệt, thậm chí tim mạch cũng bị ảnh hưởng. Mới gần đây thôi, bà Lâm Thanh Liên còn vì việc hôn nhân của Triệu Uyển Nhu mà bị tái phát bệnh tim, phải nhập viện một thời gian dài. Thế nên, Triệu Uyển Nhu cũng có cái lý của mình khi cảm thấy bản thân có lỗi trong tình trạng sức khỏe của mẹ.
Nhưng dĩ nhiên, Thái Lãnh Hàn thì không bao giờ đồng ý với điều đó. Gương mặt của hắn cũng sa sầm. Giọng của hắn nghiêm nghị, lạnh ngắt:
- Là ai đã nói bậy nói bạ gì với em đúng không? Là ai?
Trọng bụng Thái Lãnh Hàn thầm nghĩ, nếu hắn biết được là tên khốn kiếp nào đã dám nói linh tinh để Triệu Uyển Nhu đau lòng tự trách như thế, hắn nhất định sẽ khiến cho kẻ ấy hối hận. Ngay sau đó, Thái Lãnh Hàn đã lập tức hối hận. Bởi vì, kẻ khốn kiếp ấy, chẳng ai xa lạ, chính là Thái Lãnh Hàn hắn. Sở dĩ Thái Lãnh Hàn có thể biết được điều đó là vì Triệu Uyển Nhu đã nhìn thẳng vào mắt hắn mà gằn từng chữ:
- Là anh chứ còn là ai!
Thái Lãnh Hàn ngớ ra. Hắn đã nói gì với Triệu Uyển Nhu để cô cảm thấy đau lòng tự trách vì sức khỏe của mẹ cô sao? Thái Lãnh Hàn im lặng, nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân và càng thêm hoang mang. Hình như hắn chưa từng nói gì với Triệu Uyển Nhu về việc đó mà? Nét mặt ngơ ngác của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu phải khó khăn lắm mới nén cười được. Cô nghiêm giọng “chỉ tội”:
- Anh không nói, nhưng những hành động mà anh tự dằn vặt chính mình không phải cũng là đang muốn em cảm thấy tự trách bản thân hay sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]