Kể đến đó, Lê Thiên Chi bất giác bật cười. Cậu quay sang hỏi Triệu Uyển Nhu:
- Chị dâu, chị chắc đã biết Thái Lãnh Hàn còn có biệt danh là “chó điên”, đúng không?
Triệu Uyển Nhu gật đầu. Trong lòng cô thầm phỏng đoán. Có lẽ cái biệt danh không mấy hay ho kia bắt nguồn từ câu chuyện mà Lê Thiên Chi đang kể. Quả nhiên, Lê Thiên Chi ngừng cười, nghiêm túc kể tiếp.
Khi Lê Thiên Chi tiến đến con hẻm kia, vốn còn tưởng là sẽ trông thấy một cảnh tượng thê thảm của một cậu trai nghèo khó yếu đuối bị lũ côn đồ ức hiếp. Nhưng không. Đó cũng là một cảnh tượng vô cùng thê thảm. Nhưng đối tượng thê thảm lại là thằng côn đồ cầm đầu của nhóm du côn nọ.
Khi đó, Thái Lãnh Hàn vẫn chưa học võ có bài bản. Thế nhưng hắn rất liều mạng. Cho dù cả đám côn đồ kia có đến sáu, bảy thằng đang đánh đập hắn không thương tiếc thì Thái Lãnh Hàn chỉ tập trung tấn công vào thằng cầm đầu. Hắn không đấm, cũng không đá, vì cơ bản sức của hắn lúc đó không đấu lại côn đồ. Tuyệt chiêu của Thái Lãnh Hàn lúc đó chính là: cắn. Hắn quặp lấy một bên hông của thằng côn đồ, ghim ngập hàm răng vào phần gắn kết giữa vai và cổ của thằng đó, cắn chặt không nhả.
Thằng côn đồ gào rú như heo bị chọc tiết. Cổ của nó đã có m.á.u chảy ra, Thái Lãnh Hàn vẫn không chịu nhả ra, không chịu buông tha. Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nghe-duoc-tieng-long-cua-ong-chong-tong-tai/3703553/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.