Triệu Uyển Nhu nói xong, Phương Hiệp Hòa tí nữa thì ngất luôn trên giàn quất. Toi rồi. Toi thật rồi. Thế này thì toang thật rồi. Bỗng nhiên Phương Hiệp Hòa cảm thấy, giá mà anh có thể ngất thật thì tốt rồi. Thế nhưng, sức khỏe của Phương Hiệp Hòa hiện tại đã rất tốt, anh không thể chỉ vì vài câu nói mà ngất đi được. Vậy nên, Phương Hiệp Hòa vẫn cò thể nghe rõ ràng từng chữ mà Thái Lãnh Hàn dùng giọng nói khàn khàn nghẹn ngào thốt ra:
- Xin lỗi anh, Phương Hiệp Hòa, tôi không nên gắt gỏng với anh. Tôi xin hứa sẽ không bao giờ gắt gỏng với anh nữa…
Thái Lãnh Hàn nói đến đó thì như hụt hơi. Hắn ngừng lại một chút rồi ngước lên nhìn Triệu Uyển Nhu, tiếp tục dùng chất giọng khàn đặc nghẹn ngào hỏi:
- Như vậy đã… được chưa?
Triệu Uyển Nhu hài lòng gật đầu:
- Được rồi. Sau này anh phải nhớ, khi xin lỗi thì phải nói rõ ra đầy đủ như thế. Vậy thì người ta mới cảm nhận được sự chân thành của anh, hiểu không?
Thái Lãnh Hàn không nói ra nổi nữa, chỉ nhè nhẹ gật đầu. Hắn đau quá. Dạ dày đau, trái tim đau, tâm hồn cũng đau. Mắt của Thái Lãnh Hàn hoa lên từng cơn, tầm mắt chao đảo. Hắn lén lút đưa tay bấu lấy mặt bàn mới có thể tạm ngồi vững mà không ngã ngang xuống. Trong cơn choáng váng, hai lỗ tai đang lùng bùng của Thái Lãnh Hàn nghe văng vẳng tiếng của Triệu Uyển Nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nghe-duoc-tieng-long-cua-ong-chong-tong-tai/3703546/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.