Ngược lại với sự bức xúc của Triệu Uyển Nhu, thái độ của Thái Lãnh Hàn đã bình tĩnh lại. Hắn thản nhiên kể lại sự việc cứ như là chuyện của người khác:
- Có điều vận may của anh cũng không đến nỗi quá tệ. Anh nhịn đói nhịn khát suốt hai ngày thì gặp được một người cắm trại tốt bụng. Họ nghĩ là anh bị đi lạc nên đã đưa anh đến đồn công an. Nhưng.. lúc có người hỏi anh ở đâu, anh lại không nhớ gì, địa chỉ của nhà họ Vạn khi đó quá khó nhớ đối với anh. Bọn họ hỏi một hồi lâu vẫn không biết được gì, nên anh đề nghị họ đưa anh đến cô nhi viện gần nhất.
- Thái Lãnh Hàn...
Mũi Triệu Uyển Nhu đỏ ửng, hốc mắt cô dần dần đỏ lên. Thái Lãnh Hàn thấy hốc mắt Triệu Uyển Nhu ửng đỏ, phảng phất như muốn khóc lên, chân tay lập tức luống cuống:
- Anh không sao đâu. Em đừng khóc! Xin lỗi! Anh không phải muốn kể chuyện này để em phải khóc. Đừng khóc! Anh xin lỗi!
Thái Lãnh Hàn vừa mở miệng xin lỗi thì nước mắt trong hốc mắt của Triệu Uyển Nhu rốt cuộc cũng không tích tụ được, một giọt nước mắt to như hạt châu rơi vào tay của hai người, khiến Thái Lãnh Hàn lại càng luống cuống tay chân hơn:
- Em đừng khóc.
Thế nhưng mỗi khi Triệu Uyển Nhu đau lòng thì cô căn bản không thể ngăn được nước mắt, Thái Lãnh Hàn càng dỗ dành thì nước mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nghe-duoc-tieng-long-cua-ong-chong-tong-tai/3703529/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.