Liễu Hồng Hạnh giả vờ như đã lỡ lời nói ra điều không nên nói. Bà ta khựng lại một chút rồi lại nói lái sang chuyện khác:
- Đúng rồi, hai người kết hôn lâu như vậy mà chưa có trở về nhà lớn. Bố của Thái Lãnh Hàn mặc dù không nhắc đến, nhưng tôi hiểu trong lòng ông ấy không thể nào vui vẻ được.
Những lời ám chỉ của Liễu Hồng Hạnh, sao Triệu Uyển Nhu có thể không hiểu được chứ? Dù vậy, cô cũng không tiện thay mặt Thái Lãnh Hàn đáp ứng việc này. Triệu Uyển Nhu do dự một chút rồi gật đầu:
- Việc đó... Buổi tối tôi sẽ nói với Thái Lãnh Hàn.
Liễu Hồng Hạnh như vừa mới đ.ấ.m vào bông, không nhận được phản ứng dữ dội của Triệu Uyển Nhu như mong muốn. Bà ta giả vờ nhìn xuống đồng hồ đeo tay rồi ra vẻ vội vã:
- Được rồi. Tôi sẽ nói với bố của Thái Lãnh Hàn ở nhà chờ con trai mang con dâu về báo hiếu. Thôi, đã trễ rồi, tôi phải đến công ty ngay đây. Không phải ai cũng được rảnh rỗi giống như cô đâu.
Triệu Uyển Nhu chỉ gật nhẹ đầu thay câu chào tiễn khách. Cô đứng yên một chỗ, hai tay vẫn ôm Ha Ha, mắt nhìn theo bóng lưng của Liễu Hồng Hạnh rời đi. Vẻ mặt của Triệu Uyển Nhu thoáng đăm chiêu.
Liễu Hồng Hạnh ra đến chỗ xe ô tô đang đậu thì còn cố gắng quay lại, trên mặt mang theo nụ cười thân thiết và vẫy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nghe-duoc-tieng-long-cua-ong-chong-tong-tai/3703512/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.