Chương trước
Chương sau
Không biết có phải vì Thái Lãnh Hàn đã lo lắng hãi hùng và suy nghĩ quá nhiều hay không mà lúc này dạ dạy của hắn chợt đau ê ẩm. Triệu Uyển Nhu đang nấp ở bức tường gần đó thoáng thấy Thái Lãnh Hàn đưa bàn tay đặt hờ lên bụng thì giật mình nhận ra: bệnh đau dạ dày của tảng băng ngốc nhà cô đang phát tác rồi. Vạn Gia Bảo dường như cũng cảm nhận được Thái Lãnh Hàn mềm lòng, suy yếu. Gương mặt đang tươi cười nịnh nọt của gã bỗng đanh lại, ánh mắt lóe lên tia hung ác. Vạn Gia Bảo nhân lúc Thái Lãnh Hàn đang phân tâm vì cơn đau trong cơ thể và vì suy nghĩ đến Triệu Uyển Nhu mà rón rén bò sang một bên, lén lút nhặt lấy một cây gậy gỗ to tướng ở gần đó. Triệu Uyển Nhu đang căng thẳng quan sát ngay lập tức phát hiện hành vi mờ ám của Vạn Gia Bảo. Lúc bàn tay của gã thanh niên hư hỏng vừa chộp lấy cây gậy thì Triệu Uyển Nhu xông ra ngay. Cô vừa chạy tới vừa kêu lên:

 

- Thái Lãnh Hàn, cẩn thận!

 

Thái Lãnh Hàn nghe giọng của Triệu Uyển Nhu thì giật mình ngước lên. Tầm mắt của Thái Lãnh Hàn nhìn thấy hình dáng của Triệu Uyển Nhu đang lao tới trước khi nhìn thấy cây gậy của Vạn Gia Bảo đập xuống.

 

“Bốp”

 

Thái Lãnh Hàn không cảm nhận được đau đớn, nhưng lòng dạ của hắn đã chìm xuống tận đáy biển sâu. Bởi vì, hắn đã nhìn thấy Triệu Uyển Nhu nhào tới, đưa lưng ra hứng lấy cây gậy kia thay cho hắn. Đôi tai của Thái Lãnh Hàn nghe được tiếng kêu rất khẽ của Triệu Uyển Nhu. Đôi tay của Thái Lãnh Hàn đỡ lấy thân hình đang ngã tới của Triệu Uyển Nhu. Trái tim của Thái Lãnh Hàn như ngừng đập.

 

Vạn Gia Bảo thấy hành động đánh lén của mình đã bị phát hiện. Không chỉ vậy, đòn đánh lén vốn chỉ để trút giận lên Thái Lãnh Hàn lại trúng vào Triệu Uyển Nhu khiến hồn vía của Vạn Gia Bảo muốn lìa khỏi xác. Vạn Gia Bảo vốn hiểu khá rõ tính cách của Thái Lãnh Hàn, nếu đòn đánh ấy trúng vào Thái Lãnh Hàn, có thể hắn sẽ bỏ qua, xem như trả lại một chút cho trận đòn mà hắn vừa tẩn thằng em trai cùng cha khác mẹ. Thế nên Vạn Gia Bảo mới có gan làm hùng làm hổ. Nhưng nếu đòn đánh lại trúng vào Triệu Uyển Nhu thì… Vạn Gia Bảo thoáng rùng mình. Ban nãy gã là nạn nhân bị Triệu Uyển Nhu hành hung, tiếng gió chỉ mới tới tai Thái Lãnh Hàn thôi mà hắn đã hóa thành “Hàn chó điên” đập gã không thương tiếc như vậy rồi. Bây giờ Vạn Gia Bảo lại còn dám trắng trợn đập cho Triệu Uyển Nhu một gậy ngay trước mặt của Thái Lãnh Hàn thế này… Vạn Gia Bảo cảm thấy nguy cơ hình của gã được lộng khung có viền đen trắng cũng không phải là không thể xảy ra.

 

Bằng phản ứng nhanh nhạy khi đối diện với sinh tồn, Vạn Gia Bảo ngay lập tức ném gậy, co giò bỏ chạy. Vừa chạy gã vừa hối hả lấy điện thoại ra gọi cho mẹ ruột, yêu cầu bà sắp xếp cho gã xuất ngoại ngay lập tức. Dù sao thì rời khỏi Việt Nam cũng giảm thiểu khả năng bị Thái Lãnh Hàn tìm thấy.

 



Thật ra thì Vạn Gia Bảo không hề biết, cho dù gã có trốn ra nước ngoài thì Thái Lãnh Hàn cũng có thể tìm ra gã mà thôi. Cho dù không thể tìm được, Thái Lãnh Hàn cũng có thể đối phó với bố mẹ của gã, ép họ phải tự động lôi đầu thằng con báo đời về nước để tạ tội. Chỉ là lúc này Thái Lãnh Hàn không còn tâm trí đâu mà nghĩ tới Vạn Gia Bảo. Toàn bộ tinh thần của Thái Lãnh Hàn đều đang đặt hết vào Triệu Uyển Nhu đang bị vòng tay của hắn ôm chặt. Cái ôm đó quá chặt khiến Triệu Uyển Nhu phát đau. Cô kêu khẽ:

 

- Anh thả lỏng một chút được không? Anh siết tôi đau đấy!

 

Thái Lãnh Hàn vội nới lỏng vòng tay. Nhưng lực đạo vừa giảm xuống, cơ thể của hắn đã run lên vì sợ hãi. Triệu Uyển Nhu bị đau rồi sao? Triệu Uyển Nhu chính miệng kêu đau rồi sao? Từ trước đến nay Triệu Uyển Nhu luôn rất cứng cỏi, dù có bị gãy xương cũng có thể mỉm cười trấn an người khác. Vậy mà lúc này đây cô lại nằm trong lòng của hắn mà kêu đau. Thái Lãnh Hàn mất thở hết vài giây mới có thể thều thào cất ra tiếng:

 

- Em… cố gắng chịu một lát… Tôi… tôi gọi cấp cứu ngay… Điện… điện thoại đâu rồi? Điện thoại đâu?

 

Thái Lãnh Hàn rối rắm như không còn tỉnh táo, loay hoay ngó quanh tìm điện thoại mà hai tay vẫn ôm lấy Triệu Uyển Nhu không buông. Sự hoảng loạn của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu cảm động. Hóa ra tảng băng ngốc nhà cô không phải lúc lúc nào cũng lạnh lùng. Hóa ra hắn đánh rơi chiếc mặt nạ lạnh lùng kia vì quan tâm cô. Không nỡ để Thái Lãnh Hàn hoảng sợ thêm, Triệu Uyển Nhu nhẹ giọng trấn an:

 

- Anh đừng lo lắng, tôi không sao.

 

Thái Lãnh Hàn vẫn chưa thể tin tưởng. Ban nãy, tiếng gậy đập vào lưng của Triệu Uyển Nhu vang lên to như thế, cô lại còn vừa mới kêu đau, Thái Lãnh Hàn làm sao có thể tin là cô “không sao”? Cho dù lúc này là bác sĩ chính miệng nói với Thái Lãnh Hàn thì hắn vẫn còn muốn kiểm tra lại vài lần cho chắc ăn nữa là.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.