🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thái Lãnh Hàn dù đang đứng trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, nhưng hai tai của hắn có thể nghe được rõ ràng những lời mà bố và mẹ vợ muốn Triệu Uyển Nhu ly hôn với hắn. Vậy mà vợ hắn lại im lặng. Trái tim của Thái Lãnh Hàn thắt lại vì đau đớn và chua xót. Không phải người ta vẫn thường hay lý luận rằng, im lặng chính là ngầm chấp nhận hay sao? Đầu óc trắng xóa không nghĩ ngợi được gì nữa, cũng không dám nghĩ ngợi thêm gì nữa, Thái Lãnh Hàn c.h.ế.t lặng cầm rổ trái cây, như kẻ không hồn dật dờ bước ra khỏi phòng vệ sinh.

 

Khi Thái Lãnh Hàn bưng chỗ hoa quả đã được rửa sạch trở ra, thái độ của Lâm Thanh Liên đối với hắn quả nhiên đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng Thái Lãnh Hàn vẫn cứ lơ mơ và u ám vì câu “con ly hôn với nó đi” mà bà đã ghim vào trong tim hắn ban nãy. Thế nên, bộ mặt của Tổng giám đốc vốn đã chẳng có mấy biểu cảm lại càng trở nên lạnh đẽo đến đờ đẫn, vô hồn.

 

Lâm Thanh Liên vì lời hứa với Triệu Uyển Nhu nên đã cố gắng hết sức để hòa nhã với Thái Lãnh Hàn, nhưng nhìn cái bản nhặt như cá ươn ướp nước đá của con rể mà lửa giận của bà cứ hừng hực trong lòng. Triệu Uyển Nhu biết thời biết thế, bèn đứng dậy, nhanh chóng tạm biệt bố mẹ và kéo đấng ông chồng đang trong tình trạng chẳng khác gì khối băng của mình ra về. Trong đầu Triệu Uyển Nhu tiếp tục đưa ra một quyết định, rằng cô phải tìm cách nào đó để cho khối băng này tan chảy trước đã, rồi mới có thể tính tới chuyện kéo gần quan hệ giữa bố mẹ vợ với con rể được. Nếu không, tình hình này chắc chắn đôi bên sẽ lưỡng bại câu thương.

 

Thái Lãnh Hàn thấy Triệu Uyển Nhu vừa mới ngồi một chút, còn chưa nói năng gì được nhiều, chỉ nghe mẹ mắng hắn vài câu đã vội vã muốn ra về, trong lòng hắn lại càng nặng nề. Hơn ai hết, Thái Lãnh Hàn biết Triệu Uyển Nhu yêu quý và thương bố và mẹ vô cùng. Cô chính là bé mèo luôn được cưng chìu của mẹ, là viên ngọc luôn được trân trọng của bố, là tinh linh bé nhỏ luôn được nâng niu của cả gia đình. Thế nhưng mà, vì hắn, cô lại không thể được thoải mái ở bên cạnh bố và mẹ. Càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi, Thái Lãnh Hàn từ một cục nước đá bình thường, trở thành cục nước đá dưới địa ngục luôn rồi, vừa lạnh lẽo vừa âm u vừa đáng sợ.

 

Bộ dáng của con rể khiến cho Triệu Chí Hải không thể yên tâm được. Ông gọi giật lại:

 

- Này!

 



Thái Lãnh Hàn khựng lại. Hắn biết, bố vợ gọi trống không với giọng điệu cao gần một quãng tám thế kia thì không thể là gọi con gái cưng cưng của ông được, mà nhất định là đang gọi hắn, thằng con rể mà ông không ưa. Triệu Uyển Nhu cũng dừng lại. Triệu Chí Hải xua xua tay với con gái cưng, dịu giọng:

 

- Con vào với mẹ con một chút nữa đi. Bố có chuyện muốn nói với nó.

 

- Chuyện gì ạ? Con không thể nghe được sao?

 

- Chuyện của đàn ông với nhau, con nghe làm gì?

 

Triệu Chí Hải nghiêm giọng. Triệu Uyển Nhu lo lắng liếc Thái Lãnh Hàn. Để hai người đàn ông này nói chuyện riêng với nhau là một vấn đề rất đáng quan ngại. Một người thì nóng như lửa, một người thì lạnh như băng. Ngộ nhỡ bố cô nổi nóng lên mà đánh Thái Lãnh Hàn thì phải làm sao bây giờ.

 

Như hiểu được nỗi lòng của vợ, Tổng giám đốc nhỏ giọng:

 

- Em cứ vào trong đi, đừng để bố, ý tôi là, đừng để bố của em tức giận. Yên tâm, dù ông ấy có đánh tôi, tôi cũng sẽ không tránh, ông ấy mắng tôi, tôi cũng sẽ không đáp trả.



 

Triệu Uyển Nhu liếc Thái Lãnh Hàn trắng mắt. Chính vì biết anh sẽ như thế nên cô mới càng thêm lo lắng đấy. Triệu Chí Hải thấy con gái cưng cứ chần chừ, mặt đã bắt đầu sa sầm. Thái Lãnh Hàn đành dùng tay đẩy nhẹ khủy tay của vợ, giọng lạnh ngắt:

 

- Đừng lo! Tôi chính là thằng bị đánh, bị mắng mà lớn lên, bố của em không làm khó tôi được đâu.

 

Triệu Uyển Nhu vẫn còn ngần ngừ. Trong lòng Thái Lãnh Hàn cuống hết cả lên, tiếng lòng lại bắt đầu bấn loạn:

 

[Uyển Nhu đang lo lắng cho mình sao? Thật ra thì mình không sao đâu đâu, thật mà. Mặc dù là, nếu bị bố vợ đánh và mắng, thì sẽ đau hơn so với bị người dưng hành hung, nhưng mình rất tự tin, mình có thể chịu đựng được. Chỉ cần nghĩ là ông ấy có đánh chửi mình cũng chỉ vì ông ấy quá yêu thương Uyển Nhu thì mình đều có thể chịu được những cách cư xử tệ nhất của bố, à, bố vợ.]

 

[Hay là… Uyển Nhu không tin mình? Em ấy không dám rời khỏi vì sợ mình sẽ làm bố bị thương sao? Mình thật sự sẽ không cãi lại, không đánh trả đâu mà.]

 

Triệu Uyển Nhu nghe được những suy nghĩ ảm đạm đó của Thái Lãnh Hàn mà trong lòng vừa đau vừa xót. Có lẽ cô không nên nán lại, nếu không tảng băng ngốc này sẽ lại nghĩ linh tinh, cho rằng không không tin tưởng hắn. Mà thật ra, chỉ mới cách đây không lâu thôi, Triệu Uyển Nhu quả thật vẫn còn luôn nghi ngờ và sợ hãi Thái Lãnh Hàn sẽ làm hại đến người thân của cô còn gì. Trong bụng của Triệu Uyển Nhu không tránh khỏi có chút chột dạ, áy náy. Hơn nữa, Triệu Uyển Nhu cũng hiểu ra rằng, cô càng nấn ná, càng không vâng lời, cơn giận của Triệu Chí Hải sẽ càng lớn, và hậu quả mà “tấm thớt” mang tên Thái Lãnh Hàn phải hứng chịu sẽ càng nặng nề hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.