Thái Lãnh Hàn nghe hai giọng nói thanh thanh vang lên khe khẽ trong phòng, hắn vẫn chưa nghe rõ là họ nói gì, bèn vội vã dừng chân lại. Bố vợ đã không mấy ưa thích hắn rồi, mẹ vợ lại càng thêm căm ghét hắn đến lộ cả ra mặt, Thái Lãnh Hàn vốn chỉ còn bấu víu vào một chút cảm giác rằng “Triệu Uyển Nhu dường như không quá ghét hắn” để trụ vững tinh thần. Nếu bây giờ để cho mẹ vợ phát hiện hắn dám đứng nghe lén hai mẹ con bọn họ trò chuyện, nhỡ đâu bà Lâm Thanh Liên càng căm ghét thêm và tác động để Triệu Uyển Nhu ghét hắn luôn thì... thật đáng sợ.
Triệu Chí Hải cũng khựng lại, kín đáo quan sát gương mặt như bị tê liệt của con rể, trong lòng cũng lo ngai ngái. Mặc dù ông cũng chưa nghe rõ được là hai người phụ nữ trong phòng đang tâm sự những gì, nhưng ông lại không dám chắc là Thái Lãnh Hàn có nghe được không. Dù sao thì hắn cũng trẻ trung hơn ông, lại còn gian xảo và hiểm độc hơn ông, thị lực chắc chắn sẽ tốt hơn, thính lực rất có thể cũng sẽ nhạy bén hơn. Quan trọng hơn cả là, ông Triệu Chí Hải biết, vợ của mình căm ghét Thái Lãnh Hàn không phải ở dạng vừa. Đặc biệt là khi còn kết hợp với nỗi áy náy và đau xót lúc đang nhìn thấy Uyển Nhu, nỗi ấm ức và cơn tức giận của bà ấy sẽ bùng phát, những lời mà Lâm Thanh Liên nói về Thái Lãnh Hàn chắc chắn sẽ không hề hay ho.
Và vẫn với tấm lòng người bố lo lắng cho con cái, ông Triệu Chí Hải không muốn để Thái Lãnh Hàn có cái cớ để cư xử tệ bạc với con gái cưng của ông. Thế nên, ông hắng giọng rõ to, cất tiếng thông báo cho vợ biết:
- Bà nó à, Thái Lãnh Hàn tới rồi.
Lâm Thanh Liên nghe được “báo động” của chồng liền im miệng ngay lập tức. Bà ngẩng đầu, dùng ánh mắt hình viên đạn b.ắ.n thẳng về phía Thái Lãnh Hàn đang đứng lựng khựng bên ngoài cửa phòng. Đối với người đã cướp đoạt con gái và làm tổn thương hai bố con Triệu Chí Hải, trong lòng bà vừa giận lại vừa hận. Lâm Thanh Liên hiểu rõ, nguyên nhân khiến ông Triệu Chí Hải vốn thương con gái cưng như mạng lại chịu chấp nhận dùng hôn nhân của Triệu Uyển Nhu để đánh đổi như thế, không chỉ là vì công ty. Mà nguyên nhân chủ yếu chính là vì đúng lúc Lâm Thanh Liên lại ngã bệnh, cần phải được chăm sóc và tịnh dưỡng thật tốt.
Khi cha mẹ chồng qua đời đã gởi gắm gia đình của họ cho Lâm Thanh Liên chăm sóc. Thế mà bà lại khiến bọn họ bị liên lụy, phải chịu tổn thương và đau khổ như thế. Lâm Thanh Liên quả thật rất hận thân thể của mình không tốt nên đã liên lụy tới chồng và con gái cưng, bà giận bản thân mình sớm không bệnh, muộn không bệnh, lại ngã bệnh ngay lúc việc làm ăn của chồng đang gặp khó khăn. Chính bà đã cho Thái Lãnh Hàn một cơ hội để cướp Triệu Uyển Nhu đi. Nếu Triệu Uyển Nhu có cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, thì Lâm Thanh Liên cảm thấy chính mình mới là hung thủ có đóng góp nhiều nhất.
Lại trừng mắt với Thái Lãnh Hàn một cái, Lâm Thanh Liên có cảm giác như có một ngọn lửa hừng hực đang bùng lên trong lòng. Thật ra Lâm Thanh Liên cũng biết, Thái Lãnh Hàn không có làm gì sai, thậm chí, lẽ ra bà phải cảm ơn hắn vì đã chìa tay giúp đỡ cho công việc của chồng bà, và thu xếp để đến thăm bà hôm nay. Nhưng biết làm thế nào được, bà không thể thích hắn. Dù nhận ân huệ của hắn, nhưng cứ nghĩ tới việc hắn dùng cách nào để có được Triệu Uyển Nhu, nỗi căm ghét lại cứ cuồn cuộn như sóng dữ trong lòng của bà, nhấn chìm hết mọi nghĩa tình và cả cảm tình.
Thái Lãnh Hàn đang cầm một chậu cây nhỏ, đứng sừng sững lạnh lùng như một ngọn núi băng, lạnh lẽo, cứng nhắc. Dù vẻ ngoài của hắn rất khôi ngô tuấn tú, dù khả năng kinh doanh của hắn rất tài giỏi, nhưng cái loại người ngàn năm chỉ có một bộ mặt sắt đen sì như thế kia, trong đời sống tình cảm, hôn nhân và gia đình, thì có thể đốt ra được ngọn lửa ấm nào không cơ chứ. Lâm Thanh Liên càng nhìn con rể càng thất vọng và tức giận. Bà thậm chí đã có thể hình dung được cuộc sống ngột ngạt, nhàm chán và u buồn của Triệu Uyển Nhu khi phải về làm vợ của Thái Lãnh Hàn.
Từ khi Triệu Uyển Nhu tròn mười tám tuổi thì Lâm Thanh Liên và chồng đã đặt ra tiêu chuẩn về con rể tương lai của họ. Con rể của họ không nhất thiết phải là người giàu có, nhưng họ hy vọng người này có học thức, nho nhã, giữa người đó và Triệu Uyển Nhu phải có nhiều điểm giống nhau cả về sở thích, sở trường, tính cách,... để cả hai có thể cùng nhau tìm hiểu, yêu thương lẫn nhau, hỗ trợ cho nhau trong cuộc sống một cách hài hòa, vui vẻ, hạnh phúc...
Nhưng Thái Lãnh Hàn, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, dựa vào nhặt ve chai và đánh lộn với kẻ khác mà tìm cách sinh sống, trước khi mười sáu tuổi vẫn chưa từng được tới trường học đàng hoàng. Mặc dù hiện tại Thái Lãnh Hàn rất thành công, nhưng hoàn cảnh lớn lên khác biệt quá nhiều, cho nên hắn với Triệu Uyển Nhu không có một điểm tương đồng nào cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]