"Thành Ngự...... Vì...... Vì sao?"
Bên trong phòng thí nghiệm đổ nát, Bạch Tiêu ngả trên mặt đất, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô lúc này tràn đầy những vết xanh tím, trong mắt hằn lên từng tơ máu, đó là triệu chứng của việc nhiễm phải virus sau khi biến chủng.
Mà lúc này cô nhìn một người đang đứng ngay cửa sổ sát mặt đất, hai tay tuỳ ý chấp sau lưng, tựa như đang thưởng thức cảnh đẹp nào đó.
Ngoài cửa sổ khói thuốc súng nổ rợp trời, cho dù cách một tầng kính chống đạn cũng không thể ngăn được tiếng la hét thất thanh của con người và tiếng rít gào của thây ma bên ngoài.
"Sao nào? Hối hận vì đã cứu tôi?"
Giọng nói lạnh như băng khiến Bạch Tiêu run lên, đây không phải là Thành Ngự mà cô biết. Tất cả đều là giả, cái gì mà muốn cùng cô rời khỏi nơi này để bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp, hắn chỉ muốn lừa cô mở trang bị ra, lấy trộm thuốc!
Thành Ngự chậm rãi quay đầu lại, thân hình thon dài khoác lên chiếc áo blouse trắng, trên mặt dính đầy từng vệt máu đen đỏ, lan dài đến cổ, tay chân không nơi nào lành lặn. Tất cả đều là kết quả của hơn một năm nghiên cứu trên cơ thể người.
Khuôn mặt vốn góc cạnh nay càng trở nên sắc nét hơn do gầy đi, như một thanh gươm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, sự hung ác và nham hiểm cũng không che lấp được khuôn mặt tuấn mỹ kia.
Đôi mắt đỏ hơn cả những Người thức tỉnh khác, như viên mã não hồng đẹp nhất được khảm sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ngan-can-nam-chu-my-cuong-tham-404-toi-bi-theo-doi/952070/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.