Chương trước
Chương sau
Còn một khoảng thời gian nữa trực thăng mới hạ cánh, bên trong buồng quá ồn, cộng thêm còn có phi công ngồi phía trước, nên không tiện nói chuyện. An Ca lấy điện thoại ra gõ chữ giơ cho Cố Sâm đọc: Ba tôi đang ở cùng Triệu Mặc? Bọn họ bây giờ gặp phiền phức gì?
Cố Sâm dùng tay phải nắm tay trái của An Ca, hắn chỉ có thể dùng tay trái để gõ chữ: Sáng nay Từ Khải đi cùng chú An vào khách sạn, sau đó hắn một mình đi ra ngoài, mà người đưa hắn đi là thuộc hạ của Triệu Mặc.
Triệu Mặc kêu người xóa đi tất cả hình ảnh của Từ Khải mà camera quay được, cho nên bây giờ khi hắn mất tích, làm sao cũng không tra ra Triệu Mặc, nhưng chỉ có chú An biết mặt người dẫn Từ Khải đi.
Phiền phức là, đến chiều khi chú An không liên lạc được với Từ Khải, chú cho là hắn gặp nguy hiểm, liền gọi điện cho chính phủ và cảnh sát địa phương. Bây giờ cảnh sát căn cứ theo miêu tả của chú An, thông qua camera ghi hình tìm được là thuộc hạ của Triệu Mặc, hai bên đang đối chất trong khách sạn.
An Ca biết Triệu Mặc nghĩ mình đã thần không biết quỷ không hay giải quyết Từ Khải, nhưng không ngờ An Thừa Lâm lại xuất hiện, còn nhìn thấy tận mắt người dẫn Từ Khải đi.
An Thừa Lâm không biết một chút gì về động cơ của Từ Khải, ông luôn có trách nhiệm với người khác nên đã báo cảnh sát, cũng phối hợp tìm người đã dẫn Từ Khải đi.
Nói cách khác, Triệu Mặc xử lý hậu sự đã đem đến phiền phức lớn.
An Ca nhìn Cố Sâm cố sức dùng tay trái để gõ chữ, hỏi: Anh buông tay tôi ra thì dễ gõ hơn nhiều mà?
Cố Sâm nắm tay An Ca, hơi thả một chút, sau đó lại cầm: Anh gõ chữ cho em đọc, em không cần gõ đâu.
Hắn lại dùng tay trái tựa như không biết mệt mỏi, giải thích cho An Ca một đống lớn: Anh nghi ngờ, Từ Khải đột nhiên kêu chú An đầu tư hạng mục du lịch trên đảo, vốn là để gài bẫy hãm hại chú.
Từ Khải bị Triệu Mặc dọn dẹp, rất đáng chết. Lát nữa chúng ta đến khách sạn, nghĩ cách ám chỉ cho chú An, để chú từ bỏ không làm chứng chỉ tội thuộc hạ Triệu Mặc nữa, có được không?
An Ca gật đầu, hắn chưa biết ba mình và Từ Khải tại sao lại hợp tác, nhưng hắn đã đoán được Từ Khải đã âm thầm cài bẫy ông. Cho nên lần này dù có thế nào, hắn cũng phải giúp Triệu Mặc.
Vì mình và nhà họ An.
… jongwookislove.wordpress.com
Một tiếng sau, trực thăng đáp xuống ở chỗ gần khách sạn của An Thừa Lâm.
Những người Cố Sâm đã liên lạc trước lập tức tới đón bọn họ, dẫn bọn họ đến phòng họp nơi An Thừa Lâm đang ở.
Trong phòng có rất nhiều người, không khí vô cùng căng thẳng.
An Thừa Lâm và trợ lý ngồi một bên.
Bên kia là Triệu Mặc và thuộc hạ của hắn.
Trong đó có mấy người An Ca biết, chính là anh Thành bọn họ, mấy người cho vay lãi suất cao ở sòng bạc.
Mà ở giữa là cảnh sát địa phương cùng mấy nhân viên trên áo có gắn ký hiệu chính phủ.
An Thừa Lâm thấy An Ca và Cố Sâm đi vào, kinh ngạc hỏi, “Tiểu Ca, Tiểu Sâm? Sao hai đứa lại tới?”
An Ca đi vào phòng họp, gật đầu chào mọi người, giải thích, “Ba, ban ngày tụi con ở trên đảo chơi, vô tình làm rơi ví tiền của Cố Sâm, phải quay lại tìm. Con nghe mẹ nói ba đang ở khách sạn này, tiện đường nên tụi con qua.”
Hắn vô tội nhìn một vòng, xin lỗi nói, “Ba đang bận ạ? Con có quấy rầy mọi người không?”
Triệu Mặc ngồi chính giữa, nhóm thuộc hạ bao xung quanh, vẫn là vẻ bất cần đời như xưa, nhìn An Ca và Cố Sâm cười.
Cảnh sát và nhân viên chính phủ trên đảo thì khách sáo nói với An Ca, “Là An thiếu gia đúng không, xin hỏi ngài làm rơi ví tiền ở đâu? Bên trong có vật gì quan trọng không? Chúng tôi lập tức phái người đi tìm.”
An Ca đáp, “Cám ơn nhưng bên trong cũng không có gì quan trọng, chắc là bị rơi vào buổi sáng khi tôi và Cố Sâm đi chơi bài.”
Triệu Mặc ở bên kia đột nhiên mở miệng nói chuyện, nụ cười mang ý sâu xa, “Thì ra An thiếu gia làm rơi ví tiền trong thành phố, cái này không đơn giản đâu, để tôi kêu người đi tìm cho cậu.”
“Cám ơn…” An Ca vừa mở miệng thì thấy Triệu Mặc, ‘kinh ngạc’ nói, “Ủa các anh cũng ở đây? Các anh quen ba tôi sao?”
“Lúc trước không quen, nhưng giờ thì quen.” Triệu Mặc càng cười tùy tiện hơn, chậm rãi hỏi, “An thiếu gia, sáng nay chơi ở sòng bài có vui không?”
An Ca như gặp bạn tốt, vui vẻ nói, “Rất vui, nếu không phải có ít thời gian quá thì đã ở lại chơi thêm mấy ván với mọi người rồi.”
Hắn vừa nói ra khỏi miệng thì làm mọi người ở đây kinh ngạc.
An Thừa Lâm vội vàng hỏi, “Tiểu Ca, sáng nay con chơi bài với bọn họ?”
“Lần đầu tiên con đến đây, tò mò không biết sòng bạc trông thế nào nên đi cùng Cố Sâm tới đó chơi.” An Ca nói xong, còn vô cùng bảo đảm nói, “Nhưng mà ba yên tâm đi, con chơi mấy ván nhỏ à, sau này cũng sẽ không mê bài bạc đâu ạ.”
An Thừa Lâm còn tâm trạng đâu mà quan tâm tới vấn đề này, sau khi nghe hắn nói vậy, ông liền nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh Triệu Mặc.
Ông nhớ rất rõ, người này buổi sáng đã tới đưa Từ Khải đi, sau khi đi thì Từ Khải cũng không quay lại nữa, nhưng bây giờ hơn nửa đêm An Ca từ thuyền bay tới, nói sáng nay đã cùng những người này chơi bài.
Rốt cuộc là có ý gì?
Cảnh sát ở bên cạnh nghe An Ca nói thì tìm được manh mối mới, vội hỏi, “An thiếu gia, xin hỏi sáng nay không phải ngài chỉ đánh bài với Lý Mặc Phi tiên sinh thôi sao? Ngồi xung quanh có những người này không?”
Không có thời gian và cơ hội xâu chuỗi khẩu cung, nhưng An Ca lấy được ý nhắc nhở từ câu của Triệu Mặc: Sáng nay chơi bài có vui không.
Hắn làm ra vẻ không biết gì, chỉ mấy người ngồi quanh Triệu Mặc nói, “Có, bọn họ cũng ở đó.”
An Thừa Lâm sắc mặt nghiêm trọng, lần nữa dò xét, “Tiểu Ca, con nói thật?”
An Ca gật đầu, “Dạ thật.”
Hắn còn ra vẻ ‘nhận sai’ với ông, “Ba đừng giận, con chỉ chơi hôm nay thôi.”

Cố Sâm ở bên cạnh phụ họa theo An Ca, “Ba, đừng trách Tiểu Ca. Hôm nay con dẫn Tiểu Ca đi chơi mấy ván với bọn họ, chuyện này con cũng có trách nhiệm.”
Khi hắn nói mấy chữ “với bọn họ”, giọng nói hơi gằn xuống một chút.
An Thừa Lâm nhiều năm trên thương trường, rất nhanh trí, trong lòng ông đã biết có chuyện gì đó xảy ra. Nếu không, An Ca và Cố Sâm cũng sẽ không đến đây lúc ba giờ sáng chỉ để tìm ví tiền bị rơi được.
Ông ‘nghi ngờ’ nhìn về phía Triệu Mặc, ngờ vực hỏi, “Chẳng lẽ là tôi nhìn nhầm?”
Triệu Mặc mau chóng tiếp lời, “An đổng, tôi không biết ngài đã gặp ai, nhưng sáng nay tôi và thuộc hạ của tôi đang chơi bài cùng An thiếu gia.”
Hắn không biết làm sao nhún vai, “Chúng tôi ở suốt trong sòng bài cả buổi sáng chẳng đi đâu.”
An Thừa Lâm mất tự nhiên ho khan một tiếng, nói xin lỗi với bên cảnh sát, “Chắc là tôi nhớ nhầm người. Nếu không thì chuyện này chúng ta đừng điều tra nữa? Đã hơn nửa đêm rồi còn quấy rầy các vị bận rộn, thật có lỗi quá.”
Ông vừa nói câu này ra khỏi miệng, cảnh sát và nhân viên chính phủ ngồi bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vụ án hôm nay thật sự đã làm khó bọn họ.
Một người vùng khác tên là Từ Khải đột nhiên mất tích trên đảo bọn họ, tin tức này đương nhiên không dám lộ ra ngoài. Khi cảnh sát và nhân viên chính phủ nhận được tin An Thừa Lâm báo, bọn họ cũng chỉ có thể lục soát trong bóng tối.
Nhưng mà An Thừa Lâm lại đột nhiên đi ra xác nhận, nói thuộc hạ của Lý Mặc Phi đưa Từ Khải đi.
Lý Mặc Phi là ai?
Con trai của vua bài, xem là nửa chủ của hòn đảo này, địa vị trên đảo có thể nói là tương đương với hoàng tử miệt vườn.
Người của Lý Mặc Phi đưa Từ Khải đi, chẳng khác nào là Lý Mặc Phi đưa Từ Khải đi. Cho dù chuyện này Lý Mặc Phi có tham gia hay không, bọn họ cũng sẽ nói là không.
Bởi vì Từ Khải tuy là tổng giám đốc của một tập đoàn, nhưng cũng chỉ là người vùng khác, đối với cuộc sống của bọn họ lẫn hòn đảo này chẳng có một chút liên quan gì.
Mà vua bài Lý Tư Vi, chính là nhân vật có ảnh hưởng thật sự lên đảo, là người cho bọn họ cuộc sống sung túc.
Nên trọng bên nào khinh bên nào, nhìn một cái là thấy.
Chỉ là bọn họ không thể làm như không thấy khi An Thừa Lâm ra làm chứng, đành ở giữa hòa giải, hy vọng An Thừa Lâm có thể mau chóng bỏ qua tố cáo.
Bây giờ thì may rồi, con trai của An Thừa Lâm chính miệng cung cấp bằng chứng ngoại phạm cho thuộc hạ của Lý Mặc Phi, đánh đổ tố cáo của An Thừa Lâm.
… jongwookislove.wordpress.com
Sau khi An Thừa Lâm bỏ cuộc, Triệu Mặc đưa thuộc hạ rời đi, cảnh sát và nhân viên chính phủ ghi chép xong cũng cáo từ.
Bây giờ đã là bốn giờ sáng, An Thừa Lâm đưa An Ca và Cố Sâm về phòng mình, vừa đóng cửa lại liền gặng hỏi, “Tiểu Ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
An Ca hỏi ngược lại, “Ba, để con hỏi trước. Ba với Từ Khải là sao, tại sao hai người lại đột nhiên hợp tác?”
An Thừa Lâm lắc đầu, “Ba vốn dĩ không đồng ý hợp tác với hắn. Sáng hôm qua, hắn nói với ba là muốn thương lượng một hạng mục hợp tác. Nhưng hắn lại cho ba xem một dự án hợp tác không có lợi gì cho An thị cả, lúc đó ba từ chối.”
“Nhưng trên tin tức về đảo Thủy Tinh có nói, hai người đã cùng hợp tác một hạng mục có vốn năm tỷ, đầu tư vào một khu du lịch nghỉ phép cỡ lớn trên hòn đảo này.” Cố Sâm nói.
An Thừa Lâm kinh ngạc, “Còn lên cả tin tức? Ba còn chưa nhận lời mà, sao lại có người tuồng tin ra rồi?”
Từ chiều ông đã không liên lạc được với Từ Khải, vẫn luôn tìm hắn, không có tâm trí xem tin tức, càng không có thời gian để ý tới tin tức của hòn đảo này.
“Là người của Từ Khải tuồng tin ra.” Cố Sâm nhíu mày, giọng lạnh đi, nói, “Bởi vì hắn có thứ khiến ba không thể từ chối hắn được.”
Chuyện trước chuyện sau liền nối với nhau.
Từ Khải vốn muốn ép An Thừa Lâm ký một hạng mục đầu tư không có chút lợi ích gì cho An thị ngay ở hòn đảo này.
Tiền đặt cược chính là An Ca.
Hắn chuẩn bị dùng cách ti tiện nhất, ra tay với An thiếu gia vừa mới bước chân ra đời. Nắm tiền đặt cược có thể làm danh tiếng của An thiếu gia và An gia tiêu tùng, mượn cái này uy hiếp An Thừa Lâm.
Nhưng mà bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng phía sau.
Triệu Mặc chính là chim sẻ.
Từ Khải vốn dĩ không biết Triệu Mặc đã tìm cơ hội giết mình từ lâu. Sau khi biết đối phương đến hòn đảo này, lập tức bày binh bố trận chờ sẵn.
Hắn cố tình cấu kết với Đới Chí Hào, lên thuyền vụng trộm với Đới Chí Hào để chọc giận Từ Khải.
Từ Khải không hề biết gì, còn nghĩ tình nhân nhỏ của mình chẳng qua là bị tiểu minh tinh Triệu Mặc dụ dỗ, hắn căm ghét trong lòng, muốn nhân cơ hội này tiêu diệt Triệu Mặc.
Hắn tưởng Triệu Mặc chỉ là một người mẫu tuyến mười tám, vì tiền mà ai cũng ngủ cùng.
Một nhân vật vốn có cơ hội bừng sáng, nếu như bị An tiểu thiếu gia mua một đêm, xảy ra quan hệ bất chính, hiệu quả của tai tiếng này còn tốt hơn gấp trăm lần so với hắn bỏ tiền sắp xếp đàn ông khác làm nữa.
Chỉ cần cầm video này trong tay, chẳng những An gia mà cả Cố gia làm sui cũng có thể để hắn mặc sức lợi dụng.
Vì thế hắn tạm thời đổi ý, uy hiếp dụ dỗ Triệu Mặc ngủ với An Ca. Sau chuyện này, hắn mới giải quyết tên người mẫu tuyến mười tám dám dụ dỗ tình nhân nhỏ của hắn.
Chẳng qua, Từ Khải trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Triệu Mặc chính là con trai của vua bài, một nửa chủ của hòn đảo này, Lý Mặc Phi.

An Thừa Lâm từ tông giọng của Cố Sâm phát giác được nguy hiểm, cả người chìm xuống hỏi, “Con có ý gì?”
An Ca không nói, nhìn Cố Sâm.
Từ Khải bỏ một trăm triệu tìm người ngủ với hắn, còn muốn quay video lại uy hiếp ông, chuyện bỉ ổi đáng sợ như vậy hắn căn bản không dám mở miệng nói ra trước mặt ông, sợ làm ông kích động.
Cố Sâm đứng bên cạnh An Ca, giải thích súc tích, “Ba, Từ Khải vốn định hại An Ca ở trên đảo, chẳng qua còn chưa ra tay thì bị Lý Mặc Phi giải quyết.”
“Hắn muốn hại Tiểu Ca, rồi lấy cái đó ra uy hiếp ba nhận lời hắn?!” An Thừa Lâm đã nghĩ tới điều này, nhưng khi Cố Sâm nói ra khỏi miệng, vẫn khiến ông giận tới phát run, “Từ Khải giờ đang ở đâu?! Ba phải tìm được hắn, không thể bỏ qua được!”
An Ca vội vàng trấn an ông, “Ba đừng nóng, con bây giờ cũng đâu có sao? Với lại coi như Từ Khải muốn hại con, con làm sao có thể bị hắn muốn hại là hại được. Còn Cố Sâm ở đây nữa mà, đúng không ba?”
Cố Sâm cũng nói, “Ba, chúng ta bây giờ không có cách nào tìm hắn tính sổ được. Từ Khải ở đâu chỉ có Lý Mặc Phi biết, hai năm trước hắn đã hại chết bạn của Lý Mặc Phi. Thứ Lý Mặc Phi muốn chính là lấy mạng đền mạng.”
Sau khi An Thừa Lâm biết mọi chuyện, ông tức đến mức muốn văng tục, “Ba còn vì thằng khốn… Từ Khải đó mất cả buổi chiều, thiếu chút nữa phá hư chuyện của Lý Mặc Phi, ba thiệt là…”
An Ca kéo cánh tay ông, khuyên nhủ, “Ba, bây giờ không sao rồi, chúng ta cũng an toàn rồi.”
An Thừa Lâm không thể nào bình tĩnh được, nghĩ đến mà sợ. Chinh chiến trên thương trường nhiều năm, ông lại thiếu chút nữa bị tiểu nhân bỉ ổi hãm hại.
May là con trai nửa đêm bay từ thuyền về đảo tìm ông, bây giờ còn đứng khuyên nhủ bảo ông an tâm.
Đứa bé này đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện có lòng lo sự nghiệp, còn có khả năng tự bảo vệ mình, ngược lại người làm cha như ông xém nữa liên lụy tới con mình.
An Thừa Lâm ôm An Ca, vỗ lên lưng hắn, nhỏ giọng nói, “Con không sao là tốt rồi, con không sao là tốt rồi…”
Lúc này mà bọn họ ngồi trực thăng bay về thì sẽ làm mọi người nghi ngờ, hơn hết là sẽ làm Tề Tĩnh lo lắng.
Phòng của An Thừa Lâm là dạng căn hộ, còn dư một phòng ngủ. Cộng thêm ông vừa biết âm mưu hãm hại con trai mình, cũng không muốn để hắn ở quá xa.
“Hai đứa ở lại đây đi, sáng dậy chúng ta làm như không có chuyện gì cập bờ du ngoạn. Mẹ con mà hỏi thì nói lên đảo tìm ví tiền cho Tiểu Sâm.”
Hai người gật đầu, “Dạ ba.”
An Thừa Lâm nhìn đồng hồ, vội vàng thúc giục bọn họ, “Còn có mấy tiếng để ngủ thôi, tám giờ sáng ba gọi hai đứa dậy, mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.”
Hai phòng ngủ nằm hai bên phòng khách, khi An Thừa Lâm về phòng thì ông chợt nhớ tới cái gì, hỏi An Ca, “À đúng rồi, Lý Mặc Phi kia sao ba thấy quen quá vậy? Hình như là người trên tấm poster con dán trong phòng phải không, tên gì đó?”
An Ca trầm mặc, “… Triệu Mặc ạ.”
An Thừa Lâm nhớ ra, “Đúng rồi, tên là Triệu Mặc. Ba nhớ con còn nói muốn xin chữ ký nữa, có đúng không?”
An Ca lắc đầu, “Không có…”
An Thừa Lâm hoàn toàn không ý thức ra Lý Mặc Phi chính là Triệu Mặc, ông cười nói, “Cái này cũng dễ mà, sau này công ty có hạng mục nào cần người đại diện thì mời cậu ta, đến lúc đó con muốn xin thì cứ tới xin.”
An Ca lén liếc về phía Cố Sâm, “Không cần đâu ba, giờ con không có thời gian, cũng không theo đuổi thần tượng nữa.”
… jongwookislove.wordpress.com
Hai người về phòng ngủ, vừa đóng cửa lại hắn đã cảm nhận sự u ám tỏa ra từ người Cố Sâm.
An Ca không làm chuyện gì trái lương tâm nhưng vẫn không nhịn được dỗ đối phương, “Anh không biết thôi, tấm poster đó tôi tháo xuống lâu rồi.”
Cố Sâm ừ một tiếng, “Thật ra thì lúc anh tham gia mấy bữa tiệc, cũng thường xuyên gặp người muốn xin chữ ký.”
An Ca ‘tâng bốc’, “Anh là đệ nhất nam thần trên bảng xếp hàng chờ được gả cho mà, đẹp trai giàu có còn giỏi giang, hào quang trên người còn sáng hơn cả minh tinh. Tôi cũng muốn xin chữ ký của Cố tổng đó.”
Cố Sâm hỏi lại, “Thật không?”
An Ca gật đầu, “Thật!”
Cố Sâm liền nói, “Được, em muốn ký bao nhiêu chữ anh ký bấy nhiêu chữ.”
An Ca: …
Cố Sâm lấy cây bút màu đen luôn đem theo người ra, hỏi, “Ký ở đâu?”
Ký ở đâu?!
An Ca bỗng nhiên nhớ lại cuộc hội thoại của Triệu Mặc và Đới Chí Hào tối hôm qua.
Chuyện đó, với tính cách thích chơi đùa của Triệu Mặc thì là thuận theo tự nhiên, còn Cố Sâm là có ý gì? Cũng muốn ký tên lên người mình?
An Ca a a trong lòng, mặt thì cười nói, “Ờ… đi gấp quá nên không mang gì theo, chờ tôi về mua một quyển vở rồi sẽ xin chữ ký của Cố tổng, được không?”
Cố Sâm đại khái là vì ghen tị với Triệu Mặc, ngay thẳng cầm bút quơ quơ trước mặt An Ca, “Anh chuẩn bị xong rồi.”
Ngòi bút kim loại sáng chóa, toát lên sự lạnh lẽo.
“Được thôi.” An Ca đứng đối diện cười hỏi, “Anh muốn ký ở đâu?”
An Ca tin chắc nếu không có sự đồng ý của mình, Cố Sâm chắc chắn sẽ không ký lên người mình được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.