Tuyết rơi cả buổi tối, buổi sáng An Ca ngồi ăn sáng cùng Cố Sâm và Đới Nhã, không cản được ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vẫn chưa có ai bước ra ngoài, tuyết phủ đầy cả sân, che phủ tất cả cây cối và hoa lá, bọc cả thế giới thành màu trắng, đại khái chính là một cảnh nghệ thuật.
An Ca ngày trước chỉ có đi trượt tuyết vào mùa đông mới thấy qua phong cảnh này, bây giờ nó xuất hiện trong cuộc sống của hắn, cảm giác không quen lắm.
Đới Nhã nhìn hắn cười, “Tiểu Ca đúng là rất thích tuyết, nhưng mà lát nữa lái xe đi làm, phải chạy cẩn thận, coi chừng đương trơn trượt.”
An Ca thu hồi tầm mắt, rất biết điều trả lời bà, “Dạ, dì Nhã cứ yên tâm.”
Rồi hỏi Cố Sâm, “Anh chở em đi làm thật hả? Không trễ giờ làm của anh chứ?”
Cố Sâm vẫn chưa trả lời, Đới Nhã liền vội vàng nhắc nhở, “Cũng tại mẹ hôm trước tự nhiên kêu hai đứa về nhà ở, nó đi làm, con đưa nó đi là phải rồi.”
Đới Nhã vốn có thể phái tài xế chở An Ca đi, nhưng bà càng hy vọng Cố Sâm tự mình đưa đi hơn.
Hai ngày tiếp xúc với An Ca khiến bà hiểu hơn về con người cậu. Trẻ ngoan lễ phép, tính cách hoạt bát vui vẻ, nhất là lúc cười đôi mắt sáng lên trông rất đẹp trai. Cũng khó trách Tề Tĩnh cưng đứa con này như thế, quả thật đáng yêu hơn Tiểu Sâm nhà bà nhiều.
Chẳng qua bà cũng nhìn được giữa Cố Sâm và An Ca luôn có thứ gì ngăn cách. Trông mối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-phao-hoi-tram-me-kiem-tien/1036862/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.