Ngoài phòng khách loang lổ bóng cây, ánh trăng không thể len vào như ở bếp.
Trong bóng tối, một đôi mắt đột nhiên mở ra. Âm thanh va đập dưới bếp vang rõ bên tai.
Ánh mắt Trần Trản hơi lập loè, nghiêng người sang nhắm mắt trở lại.
【 Hệ thống: Không đi giúp sao? 】
Trần Trản: "Tôi đi chỉ kéo thêm phiền phức."
Chấp pháp giả một khi thấy cậu sẽ không nhượng bộ nữa, đến lúc đó nếu hệ thống hiện thân giúp đỡ thì sự tồn tại của nó cũng sẽ bại lộ với Ân Vinh Lan.
Mà đối với chuyện xuyên đến này, Trần Trản không muốn nói rõ toàn bộ.
Giữa lúc đất trời tĩnh lặng, bất kỳ tiếng động nào cũng được khuếch đại khôn cùng, không biết qua bao lâu, trận chiến dưới bếp rốt cuộc kết thúc.
Trần Trản cảm thấy sau lưng có người đang tiến từng bước về phía mình, biết Ân Vinh Lan đã giải quyết phiền phức xong.
Lực thân thể của chấp pháp giả cũng không mạnh, theo trình độ của đối phương, đối phó không thành vấn đề. Cậu chậm rãi ngồi dậy, mở đèn nhỏ bên cạnh.
Ân Vinh Lan dừng lại: "Đánh thức em rồi?"
Trần Trản cười cười: "Nghe tiếng gì loáng thoáng, tưởng có chuột."
Nụ cười lập tức bốc hơi ngay khi ngước đầu lên, bật người đứng dậy: "Mặt anh sao thế này?"
Xem bóng người phản chiếu trên màn hình TV, tuy mờ mờ ảo ảo nhưng vẫn thấy được đại khái dáng dấp, khổ nhục kế chính thức phá sản. Ân Vinh Lan tự biết nếu cố diễn tiếp chỉ ra làm màu, không thành yếu ớt đáng thương nổi.
"Bị chuột đá."
Sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/503766/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.