Từ chối tiếp tục suy nghĩ về vấn đề cao thâm này, Trần Trản nhìn rất thoáng, không thân không thích, sống ở đâu cũng như nhau.
Thế giới trong sách và thế giới hiện thực, cũng không khác nhau quá nhiều.
Huống chi nơi đây còn có Ân Vinh Lan, tính ra đã có lời.
Chín giờ tối, sắc trời đã tối hẳn, Trần Trản nhận được bưu kiện của đối tác, bên trên cung cấp tỉ mỉ những khu vực có thể hợp tác trồng dưa với nông dân, để chính cậu lựa chọn.
Trần Trản không có kinh nghiệm buôn hoa quả, chuẩn bị đi theo con đường lời ít bán nhiều, chất lượng dưa nhất định phải tốt. Nên so với nông dân trồng dưa, cậu càng để ý đến nơi sản xuất.
Lúc tập trung sàng lọc kỹ lưỡng, Ân Vinh Lan đã đi chợt quay lại.
Trần Trản mở cửa nhìn thấy y, hơi ngạc nhiên.
Ân Vinh Lan: "Để quên đồ."
Trần Trản nhìn quanh phòng một vòng, cuối cùng thấy bên điện thoại bên cạnh chậu hoa, lấy qua cho y: "Đây..."
Lời bỗng khựng lại, Ân Vinh Lan chẳng biết lúc nào đã thay xong giày đi tới.
"Cảm ơn." Nhận điện thoại rồi bỏ vào túi.
Trông y không giống chuẩn bị rời đi, Trần Trản nghi ngờ hỏi: "Đừng nói là anh cố ý để quên điện thoại?"
Tiếp theo lại lấy cớ đêm khuya, ở đây một đêm.
Ân Vinh Lan lắc đầu, tỏ vẻ nào có.
Trong lời có bao nhiêu phần đáng tin, chỉ trong lòng đương sự mới rõ.
Trần Trản hơi trầm ngâm: "Ban đêm lái xe không an toàn, hay cứ ở lại đây đi?"
"Được."
Trả lời dứt khoát, đến thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/503759/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.