Từ chối tiếp tục suy nghĩ về vấn đề cao thâm này, Trần Trản nhìn rất thoáng, không thân không thích, sống ở đâu cũng như nhau. Thế giới trong sách và thế giới hiện thực, cũng không khác nhau quá nhiều. Huống chi nơi đây còn có Ân Vinh Lan, tính ra đã có lời. Chín giờ tối, sắc trời đã tối hẳn, Trần Trản nhận được bưu kiện của đối tác, bên trên cung cấp tỉ mỉ những khu vực có thể hợp tác trồng dưa với nông dân, để chính cậu lựa chọn. Trần Trản không có kinh nghiệm buôn hoa quả, chuẩn bị đi theo con đường lời ít bán nhiều, chất lượng dưa nhất định phải tốt. Nên so với nông dân trồng dưa, cậu càng để ý đến nơi sản xuất. Lúc tập trung sàng lọc kỹ lưỡng, Ân Vinh Lan đã đi chợt quay lại. Trần Trản mở cửa nhìn thấy y, hơi ngạc nhiên. Ân Vinh Lan: "Để quên đồ." Trần Trản nhìn quanh phòng một vòng, cuối cùng thấy bên điện thoại bên cạnh chậu hoa, lấy qua cho y: "Đây..." Lời bỗng khựng lại, Ân Vinh Lan chẳng biết lúc nào đã thay xong giày đi tới. "Cảm ơn." Nhận điện thoại rồi bỏ vào túi. Trông y không giống chuẩn bị rời đi, Trần Trản nghi ngờ hỏi: "Đừng nói là anh cố ý để quên điện thoại?" Tiếp theo lại lấy cớ đêm khuya, ở đây một đêm. Ân Vinh Lan lắc đầu, tỏ vẻ nào có. Trong lời có bao nhiêu phần đáng tin, chỉ trong lòng đương sự mới rõ. Trần Trản hơi trầm ngâm: "Ban đêm lái xe không an toàn, hay cứ ở lại đây đi?" "Được." Trả lời dứt khoát, đến thời gian suy nghĩ cũng không. Trần Trản cười ha hả, mở tủ tìm đồ đánh răng mới, để ra một bên: "Xin cứ tự nhiên." Dứt lời cầm áo choàng tắm xoay người đi tắm rửa. Vòi sen vừa vặn ra, hơi nước trong phòng tắm nhanh chóng dâng lên. Sương mù lượn lờ, đèn còn đang mở, Trần Trản có thể hình dung bên ngoài nhìn thấy đường nét như ẩn như hiện ra sao. Ngày tốt, cảnh đẹp, huống chi đôi bên vừa trút bầu tâm sự một giờ trước, cậu không ngại cho đối phương thêm một cơ hội nữa. Nhưng mười phút qua đi, bên ngoài không hề có chút động tĩnh. 【 Hệ thống: Đừng đợi làm gì, anh ta phát hiện tài liệu kí chủ đặt dưới máy vi tính, đang bận đắn đo. 】 Tài liệu? Trần Trản nhớ ra tài liệu cốt lõi dùng toàn bộ giá trị tẩy trắng đổi về lần trước, xem không hiểu nên thuận tay đặt dưới bàn phím. 【 Hệ thống: Anh ta đã thấy ba dòng đầu. Wao! Không thể tin được, cơ hội tắm chung ở ngay trước mặt, vậy mà đi chọn tri thức khô khan! 】 【 Hệ thống: Ôi chao ôi! Đã xem xong tờ đầu tiên, nghĩ lại ký chủ đến một cái công thức cũng không hiểu nổi, trình độ văn hoá thấp đến nhói lòng. 】 Lời thuyết minh như đã từng quen, Trần Trản cảm thấy như đã gặp tình cảnh này đâu đó. Mặc áo tắm thắt dây lưng bước ra, tiếng mở cửa đột ngột làm Ân Vinh Lan chớp nhoáng để đồ về vị trí cũ. Trần Trản như đang phát sáng dưới ánh đèn. Áo tắm hờ hững trên người, dây lưng lỏng lẻo quanh eo, bọt nước chảy xuống làm toàn thân thêm cuốn hút. Nhưng ánh mắt Ân Vinh Lan vẫn không ngừng liếc trộm về hướng máy tính. Trần Trản không nói câu nào, lấy bản thảo năm ngoái lật xem, khi thấy đoạn suối nước nóng, nụ cười đọng lại. Bảo sao lại thấy quen thuộc -- Ngày trước ở suối nước nóng, nghe lời xúi giục của hệ thống thử thăm dò tình cảm Ân Vinh Lan, kết quả y và Lâm Trì Ngang suýt đấm nhau vì tập tư liệu sống. Ra là đã có tiền án. Bầu không khí quá tĩnh lặng làm người không thoải mái, Ân Vinh Lan phá vỡ cục diện bế tắc, tuỳ tiện nói một câu: "Đêm khuya trời lạnh, cổ áo quá trễ dễ bị cảm." Trần Trản nhìn y một cái thật sâu, mỉm cười: "Anh nói đúng lắm." Yên ổn lên nằm, Ân Vinh Lan còn vấn vương tài liệu, trằn trọc chưa ngủ. Cố tạm gác lại chuyện này, đang lúc nửa tỉnh nửa mê chợt loé lên một dòng suy nghĩ, đột ngột mở mắt. Trần Trản đang ngủ say, nghe động tĩnh xung quanh cũng bừng tỉnh dậy. Ân Vinh Lan ngồi bên giường nắm chặt tay cậu, ánh mắt sáng đến mức có thể thấy rõ trong bóng tối: "Anh hiểu ám chỉ của em." Vào lúc đó, đối phương truyền đạt lời mời tắm chung. Trần Trản chậm rãi nghiêng đầu sang, sắc mặt âm u đáng sợ: "Chỉ vì có thế, anh đánh thức em?" Nếu là ác mộng thì thôi, đằng này mộng đẹp trăm năm hiếm gặp lại bị huỷ đi trong tích tắc. Nhận ra hơi thở khác thường, Ân Vinh Lan đứng lên dịch về sau một bước nhỏ: "Anh chỉ muốn..." Trần Trản nhếch môi: "Muốn nối lại tiền duyên?" Ân Vinh Lan chần chờ chốc lát, gật đầu rất khẽ. Nửa đêm canh ba, một tiếng "rầm" vang khắp tầng lầu, có người ngủ nông giật mình tỉnh giấc, xác định không phải động đất lại trở mình ngủ tiếp. Trời còn chưa sáng, Ân Vinh Lan đã tiu nghỉu đi ra khỏi lầu. Ông lão đang tập thể dục trong đình, thấy y rất lấy làm ngạc nhiên: "Bị mèo cào à?" Ân Vinh Lan: "Là con làm hỏng việc." Ông không rõ mô tê: "Nhớ tiêm vắc-xin phòng bệnh." Ân Vinh Lan lắc đầu: "Đã không thể cứu chữa." "..." Trước khi lên xe, như muốn nhìn thêm đôi chút, Ân Vinh Lan quay lại trông lên lầu, Trần Trản đang đứng tại cửa sổ nhìn y. Có lẽ do cách xa, từ góc độ này trông như con ngươi đối phương không hề nhúc nhích. Đến khi Ân Vinh Lan lái xe đi, Trần Trản mới đóng cửa sổ lại. Hệ thống mấy hôm nay rất giàu sức sống, gần như chuyện gì cũng chủ động nói vài câu, nhưng vì tối qua chính mắt chứng kiến cảnh bạo lực gia đình, tận bây giờ vẫn cực kỳ yên tĩnh. Khâu xử lý hậu kỳ của phim hoạt hình đã kết thúc, làm một trong những diễn viên lồng tiếng, tối nay Trần Trản cần phải tham dự tiệc đóng máy. Thấy thời gian còn sớm, trước tiên dọn dẹp nhà cửa một chút. Động tác của câu không được lưu loát, so với lúc thường có thể nói là rất chậm chạp. 【 Hệ thống: Tối hôm qua... đánh mệt sao? 】 Nghe ra giọng nó nơm nớp e dè, Trần Trản cau mày: "Cứ thấy bứt rứt khó chịu." 【 Hệ thống: Xem ra là sắp gặp chuyện xui. 】 Trần Trản: "Nghĩa là sao?" 【 Hệ thống: Mượn xác hoàn hồn, giác quan thứ sáu nhạy hơn bình thường một chút. 】 Trần Trản: "Dùng từ này cũng không hợp lý, tôi có thể đứng đây là nhờ bọn mi dùng kỹ thuật công nghệ cao, chứ không phải sức mạnh siêu nhiên." 【 Hệ thống: Trên đời khó đối phó nhất là gì? 】 Trần Trản hiếm thấy mà phối hợp hỏi tiếp. 【 Hệ thống: Người theo chủ nghĩa duy vật. 】 Những người như thế chỉ có thể dùng đạo lý để giao lưu, mà làm nhân tài trong số đó, Trần Trản lại không thể dùng đạo lý cảm hoá nổi. Một giờ sau, căn phòng được dọn sạch sẽ trông vô cùng thông thoáng. Trần Trản bắt đầu sửa soạn bản thân, xét thấy bắt xe cũng mất một khoảng thời gian, quyết định xuất phát sớm. Làm một trong những nhà đầu tư, Lâm Trì Ngang đương nhiên cũng tới, suốt buổi cố gắng cách cậu thật xa. Hôm nay chủ yếu gồm vài nhân viên kỹ thuật và diễn viên lồng tiếng, bầu không khí trên bàn tiệc rất thoải mái, thiếu hẳn mấy cảnh ép rượu ngán ngẩm. Tán gẫu đến trải nghiệm lồng tiếng mấy ngày nay, nụ cười của Trần Trản cũng chân thành hơn ít nhiều. Đúng lúc này Vương Thành vô cùng lo âu chạy vào. Nhìn vẻ mặt của gã, đã biết là có chuyện. Trần Trản đặt ly xuống, đứng dậy chào mọi người: "Tôi ra ngoài một chút." Mọi người hiểu ý gật đầu. "Lên hot search?" "Bị cướp đại sứ?" "Công ty phán sản?" Bất kể nói gì, Vương Thành đều nhất quán lắc đầu. Vừa ra khỏi cửa phòng riêng, gã mới phun ra lời bị nghẹn suốt đoạn đường: "Nhà anh cháy rồi!" Ánh mắt Trần Trản biến đổi, mà không gấp gáp chạy về, Vương Thành tới đây đồng nghĩa cứu hoả cũng đã đến, nên trước tiên tìm hiểu tình hình: "Có liên luỵ đến hộ khác không?" Vương Thành lắc đầu: "Không có thương vong." Trần Trản mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Vương Thành: "May có ông cụ đối diện nhà anh nghe mùi khói nồng nặc, gọi báo cháy. Đội cứu hoả tới kịp thời, đám cháy cũng không lan rộng." Trần Trản nhìn điện thoại, có hai cuộc gọi nhỡ từ ông lão. Lúc hai người đi ra ngoài, Vương Thành không nhịn được mà nói tiếp: "Đang yên đang lành sao tự dưng cháy nhà?" Trần Trản rất chắc chắn trước khi ra ngoài đã kiểm tra bếp gas và nguồn điện, ngoài ra cậu còn không có thói quen hút thuốc, nguyên nhân cháy rất có thể là cố ý phóng hoả. "Kế Đông Vũ gần đây đang làm gì?" Vương Thành cũng cảm thấy việc này rất quái lạ: "Đã hỏi người theo dõi, luôn trong bệnh viện không đi đâu." Dưới sự yêu cầu của gã, tài xế tăng tốc nhanh hơn bình thường một chút. Từ xa đã có thể thấy không ít người tụ tập dưới lầu, vì lý do an toàn nên hiện giờ tất cả người ở tại toà lầu đều di tản ra ngoài. Trần Trản ngẩng đầu nhìn sơ lược, đám cháy cũng không tính là nghiêm trọng, ngoại trừ tường ngoài hơi đen nhẻm. Xác nhận thân phận chủ hộ xong, nhân viên cứu hoả an ủi mấy câu, dò hỏi cậu trước khi ra cửa đã làm những gì. Trần Trản lần lượt đáp lại. Đang nói giữa chừng, trông thấy một chiếc ô tô quen thuộc, cấp tốc trả lời xong rồi đi tới. Trong mắt Ân Vinh Lan không có quá nhiều căng thẳng, chỉ nhiễm vào một thoáng tàn nhẫn: "Giám định nguyên nhân cháy ít nhất vài ngày nữa mới có kết quả, anh nhờ người xem có thể nhanh hơn không." 【 Hệ thống: Thứ đồ bạc bẽo, chỉ lo đối phó kẻ phạm tội, chẳng quan tâm gì tới an toàn của anh hết. 】 Trần Trản thì lại rất bình tĩnh, trong đồng hồ Ân Vinh Lan có chip định vị, biết rõ phạm vi hoạt động của cậu trong chiều nay hoàn toàn rời xa chung cư. Ngồi vào trong xe tạm rời xa huyên náo bên ngoài, Trần Trản dùng di động tìm tòi tin tức liên quan đến mình một chút, trực tiếp bỏ qua tin về vụ cháy truyền thông đưa lên, khi thấy mấy tiếng trước có fan đăng ảnh chụp cậu trước cửa khách sạn, ánh mắt hơi động. Ân Vinh Lan cũng thoáng thấy qua, mở miệng nói: "Tuy phóng hoả, nhưng không định hại người." Nếu không đã phải tra rõ hành tung trước. Trần Trản: "Không hại tính mạng, vậy thì nhằm vào của cải." Trong khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, Ân Vinh Lan đột nhiên nhớ đến phần tài liệu nhìn thấy hôm qua, ánh mắt lành lạnh, Trần Trản nhìn y khẽ cười. Không hề có ý giấu giếm, Ân Vinh Lan nói thẳng: "Thứ viết trong đó rất cao thâm, anh cũng chỉ hiểu được một hai." Trần Trản nghe ra đây là lời khiêm tốn, hiểu rõ toàn bộ là bất khả thi, nhưng có lẽ cũng đến bảy tám phần mười. Ân Vinh Lan: "Thứ quý giá bị người khác đặt mưu trộm mất, em không lo lắng chút nào sao?" Phí hết giá trị tẩy trắng, không thể cứ vậy mà tiêu huỷ được, nhưng thứ này cũng không khác gì củ khoai bỏng tay, nên dứt khoát thay đổi một phần số liệu. Tổng bộ dễ dàng giao đồ, Trần Trản cứ có cảm giác không đúng chỗ nào, quyết định tạm dùng mồi sẵn để câu cá, không ngờ thật sự có ngày phát huy tác dụng. "x đổi thành Q, số 6 đồ thành số 8?" Trần Trản ngạc nhiên: "Anh biết?" Toàn là chữ đánh máy, thay đổi quá nhiều sẽ để lại vết tích, nên chủ yếu chỉ có thể giở trò trên mặt số. Ân Vinh Lan trêu chọc: "Nghĩ ra thì hay, nhưng đáng tiếc em không hiểu nhiều về vật lý, có một số kiến thức cơ bản chỉ lướt qua là đủ để phát hiện không đúng." "..." "Yêm tâm." Ân Vinh Lan nói: "Anh đã sửa lại, giữa đêm về nhà in ra, rồi xếp vào như cũ." Trần Trản nhướng mày: "Tối hôm qua anh có đi khỏi?" Ân Vinh Lan: "Sau khi em xả giận xong rồi ngủ bù." Trần Trản ho nhẹ một tiếng, lát sau cũng rất tò mò: "Anh đổi thành thế nào?" Ân Vinh Lan kiên nhẫn giải thích từ góc độ học thuật, nhưng Trần Trản nghe ù ù cạc cạc. 【 Hệ thống: Nói đơn giản thì giống như trong quyển tuyệt thế võ học "Cửu Âm Chân Kinh", anh ta bỏ thêm một câu vào đầu rằng muốn luyện công pháp này, trước tiên phải tự thiến. 】 "..." --- Lời tác giả: Trần Trản: "Tại sao không thể làm người lương thiện?" Ân Vinh Lan: "Để xứng với em." "..." Lời Không Cánh: Có lẽ giả thuyết Ân Vinh Lan là trùm ẩn không chỉ là giả thuyết...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]