Chương trước
Chương sau
Trần Trản nhìn sổ, khẽ mỉm cười: "Số phận đã quyết định giúp anh."
Trơ mắt nhìn cậu sắp mở máy tính lên, Ân Vinh Lan bước sang ngăn trở trước khi nút nguồn được ấn xuống.
Trần Trản cúi đầu nhìn cổ tay bị nắm chặt: "Bạo lực gia đình?"
Ân Vinh Lan vội vàng buông ra.
Trong khi chờ máy tính khởi động, Trần Trản nhanh chóng lập dàn ý.
"Anh yêu em."
Một lời không tưởng truyền vào tai, Trần Trản ngỡ ngàng quay đầu nhìn y.
Trên một số phương diện hai người đều thuộc kiểu tương đối câu nệ, hiểu rõ lẫn nhau thì nào phải tâm tình, ngay cả ba chữ này cũng chưa từng chủ động nói với người kia.
Ân Vinh Lan vừa nghiêm túc vừa thành kính: "Yêu rất nhiều."
Trần Trản gần như bị tức mà bật cười, ngồi xuống dựa lưng vào ghế nhìn y.
Ân Vinh Lan lo cậu bong gân còn đau, lót thêm một chiếc gối mềm phía vào.
"Sợ chuyện này bại lộ đến vậy?"
Ánh mắt Ân Vinh Lan vì chột dạ mà hơi lấp loé, tám nhóm, mỗi nhóm hai nghìn người, đây không phải là một con số nhỏ. Huống chi Trần Trản vẫn chưa biết, y còn quản lý tài khoản official, tài khoản Weibo đủ loại.
Kẻ mạnh một khi yếu thế sẽ tạo nên hiệu quả không thể tưởng tượng, nghe giọng bình tĩnh pha thêm chút nỉ non khẩn cầu, trái tim có bằng sắt đá cũng phải mềm nhũn.
Trần Trản xiêu lòng mà gật đầu, biểu thị chuyện này có thể tạm thời cho qua.
Mục đích được thoả mãn, khi cậu viết truyện Ân Vinh Lan cũng không quấy nhiễu nữa.
Chương mới viết đến một nửa, Trần Trản bỗng nhiên hiếu kỳ: "Anh đoán Lâm Trì Ngang có dùng cái tên Tú Tiên này để hành tẩu giang hồ không?"
Ân Vinh Lan gần như không cần nghĩ mà lắc đầu.
Trần Trản ngẫm nghĩ: "Cũng đúng, anh ta chỉ có EQ thấp thôi."
Trên thương trường, tác phong Lâm Trì Ngang và Ân Vinh Lan luôn nhất trí... Khi làm ăn chỉ nói chuyện làm ăn.
Sẽ không vô duyên vô cớ để người ta chế giễu.
Tuy nói là vậy, nhưng cậu vẫn muốn xác thực một lần.
Ân Vinh Lan nhắc nhở: "Em không viết nữa sao?"
Trần Trản được kéo lại lực chú ý, lần nữa tập trung vào công việc.
Tháng ba xuân sắc, đất trời thức tỉnh mang theo hi vọng.
Vì góp mặt trong một bộ phim truyền hình chuẩn bị lên sóng, gần đây tần suất xuất hiện của Khương Dĩnh đột ngột tăng cao.
Cô chỉ hoạt động trên mảng màn ảnh rộng đã khá lâu, bộ phim truyền hình này xem như tác phẩm comeback, không ít minh tinh trong giới chủ động giúp quảng bá.
Trần Trản nghĩ nghĩ, share lại sẽ gây nhiều bàn tán, quyết định chỉ like clip giới thiệu. Nhanh chóng có fan phát hiện cái like này, nhưng cũng chỉ gợi nên một làn sóng thảo luận nhỏ trong fandom, hầu hết đều dồn dập biểu thị nhất định sẽ ủng hộ.
Vốn chẳng có gì ngoài một lần tương tác đơn phương, Trần Trản cũng không nghĩ nhiều.
Mà trong mắt một số người, không khỏi cảm thấy khó chịu.
Ân Vinh Lan đứng mũi chịu sào, vì nhìn thấy cái like này mà hiệu suất công tác sa sút, đồng thời di động còn rung lên không ngừng, mở lên thì thấy toàn là thành viên trong nhóm Vì Sự Nghiệp Trần Trản bất mãn.
"Tuyệt đối đừng tình cũ không rủ cũng tới."
"Thân là fan only, mỗi ngày đều tự hỏi, đến khi nào mới chịu chia tay người yêu hiện tại."
"Khấn nguyện đi! Tôi biết một ngôi chùa linh lắm, nếu có thể thì làm một buổi offline lễ chùa luôn @Quản trị viên."
Thoát giao diện thông báo, rõ ràng đang lúc giữa trưa, mà Ân Vinh Lan lại cảm thấy có chút ớn lạnh.
Kế hoạch ở chung chính thức phá sản khi eo Trần Trản khỏi hẳn, y không thể không ra cửa hàng thú cưng đón chó về, lại bắt đầu cuộc sống một người một chó đơn côi. Điểm thay đổi duy nhất là số lần hai bên hẹn nhau cùng đi ăn đã tăng nhiều.
Đúng giờ tan tầm đến điểm hẹn, Trần Trản ngồi sẵn ở vị trí gần cửa sổ.
"Chờ lâu lắm rồi?" Ân Vinh Lan bước nhanh tới.
Trần Trản lắc đầu: "Chỉ muốn thử đến trước anh một lần thôi."
Bầu không khí hôm nay hơi khác thường ngày, tuy Ân Vinh Lan che giấu rất tốt, nhưng cậu vẫn nhận ra có chút biến hoá.
Trần Trản liên tiếp tách hai con cua, ám chỉ mở lòng.
Ân Vinh Lan đẩy nước chấm xích về phía cậu, lúc này mới lên tiếng: "Về Khương Dĩnh... Em còn vương vấn cô ấy không?"
Tay Trần Trản đang cầm một chiếc chân cua chợt dừng giữa không trung, không hiểu vì sao quen nhau lâu như vậy, bây giờ mới khui ra hũ giấm cũ này?
"Không hề."
Trả lời thẳng thắn dứt khoát.
Nhưng sự dứt khoát này cũng không mấy hiệu quả, Ân Vinh Lan dùng tư duy của học sinh ban tự nhiên phân tích: "Em từng nói, muốn viết cho cô ấy ba khúc nhân sinh, mà anh chỉ có một khúc."
Trần Trản sửa lại cho đúng: "Hai khúc."
Ân Vinh Lan: "Một khúc drop rồi."
"..." Bất đắc dĩ bỏ chân cua xuống, Trần Trản khoát tay lên cạnh bàn: "Đố kị là cội nguồn của bất hạnh."
Có thể nhìn ra từ cuộc chiến đánh thưởng đến lưỡng bại câu thương của Lâm Trì Ngang.
Ân Vinh Lan im lặng.
Trần Trản: "Số chữ của truyện không nói lên gì cả."
Ân Vinh Lan chỉ ra việc tiêu biểu hơn: "Em từng lừa cô ấy, còn nói dối vô số lần."
Đồ ăn vừa vào miệng muốn nhảy ra, Trần Trản lấy khăn giấy che miệng, sặc ho trầm trầm. Nhận nước đối phương chuyền qua, nhấp một hớp dằn xuống mới dần dịu lại.
Làn da trắng ngần ửng lên vì ho khan, Ân Vinh Lan thất thần giây lát, ngay sau đó nói: "Nước trong không có cá."
Tình cảm không trộn lẫn chút tạp chất nào ngược lại rất dễ vỡ.
Trừ phi ngay cả tư cách bị lừa y cũng không có.
Khoảnh khắc này Trần Trản mới phát giác dường như Ân Vinh Lan có rất nhiều lời nói dối không thể lấp liếm nổi, đến cả khi tỏ tình cũng giả mắc bệnh tâm lý.
【 Hệ thống: Kí chủ có thể ban cho anh ta tư cách được mọc sừng. 】
Hồi lâu sau, điều chỉnh tâm lý lại một chút, Trần Trản tách cho y một miếng thịt cua: "Đã nhận được nguyện vọng của anh, ăn trước đi."
Trên đường trở về, liên tục tìm kiếm từ khoá về tình yêu và lừa dối.
Đáp án mỗi người một vẻ, gần như ai cũng thừa nhận mình từng nói dối, nào là anh là mối tình đầu của em, anh đi ngủ đây rồi lại quay sang lướt di động tiếp vân vân.
Trong tiềm thức Trần Trản cho rằng tất nhiên mình cũng từng nói dối vụn vặt mấy lần, mà vắt hết óc lại không nhớ được một câu.
【 Hệ thống: Thay vì suy tư, còn không bằng sáng tạo. 】
Từ trước đến nay nó đã lên tiếng nhiều lần, mà chỉ có lần này Trần Trản nghe lọt.
Bóng gió hỏi thăm lịch trình gần đây của Ân Vinh Lan, bắt đầu lập ra kế hoạch kỹ lưỡng.
Tối thứ sáu, câu lạc bộ cao đêm cấp.
Đồng phục bảo vệ đều được đo ni đóng giày, đâu đâu cũng toát ra mùi xa xỉ.
Trần Trản không lạ gì nơi này, Phương Tuấn từng bị tức đến trúng gió trong khu tập thể hình ở đây, không biết bây giờ đã dưỡng bệnh đến đâu.
Buổi tối khách đến không ít. Bên trong chia lầu một là nơi chuyên phục vụ rượu, lầu trên là phòng riêng cao cấp yên tĩnh hơn.
Nếu không có gì bất ngờ, đêm nay Ân Vinh Lan sẽ tới đây bàn chuyện làm ăn với đối tác.
Vai bị người vỗ một cái, quay lại là một chàng thanh niên khá điển trai: "Uống với tôi một ly?"
Trần Trản mím môi cười, xua tay từ chối.
Ánh mắt thanh niên vẫn bị đôi môi đỏ mọng hấp dẫn, thử làm cậu hồi tâm chuyển ý, nhưng đáng tiếc thất bại toàn tập.
Trần Trản ngồi vào quầy bar, nhìn đồng hồ thấy thời gian còn sớm, gọi ly nước chanh.
Phía sau có người gọi tên cậu.
Khi Trần Trản xoay người sau câu nghi vấn đó, Khương Dĩnh nhíu mày: "Sao lại hoá trang thành thế này?"
Thở dài từ tận đáy lòng, thân là nhân vật phụ chủ chốt, không thể tránh khỏi việc thi thoảng chạm mặt nam nữ chính: "Vậy mà vẫn nhận ra tôi?"
Mái tóc xoăn dài xoã tung che lại sườn mặt hai bên, tóc mái cong cong che kín vầng trán nhẵn nhụi thường ngày, cộng thêm kính râm che lấp, ai nhìn cũng thấy đây là một mỹ nhân phấn son điệu đà.
Khương Dĩnh: "Tay nghề hoá trang của anh còn phải cải thiện."
Trần Trản nghĩ lại, nguyên chủ từng dốc hết sức lực để giả thầy bói lừa Lâm Trì Ngang, mà kỹ thuật hoá trang đỉnh cấp như thế vẫn bị Khương Dĩnh nhìn ra trong chớp mắt. Hạng tô vẽ theo ký ức như cậu chắc chắn còn thua kém rất nhiều.
Chỉnh lại vị trí khăn lụa, đảm bảo yết hầu bị che khuất hoàn toàn, hỏi thăm mục đích Khương Dĩnh đến đây.
"Có một ngôi sao điện ảnh tổ chức tiệc sinh nhật," Khương Dĩnh nhìn cậu: "Không ít người trong showbiz cũng đến, anh nên cẩn thận một chút."
Trần Trản thì lại rất yên tâm về điểm này, không phải ai cũng có kỹ năng nhận biết đỉnh cao như vậy.
Mùi nước hoa lan tới Khương Dĩnh, cô vô cùng phức tạp nói: "Tôi nhớ anh không có sở thích giả gái."
"Vì lừa người ta." Trần Trản rất thản hiên, kể ra đầu đuôi chuyện Ân Vinh Lan tị nạnh.
Vốn cho rằng đối phương sẽ cảm thán đôi câu, chẳng ngờ Khương Dĩnh lại khá kinh ngạc mà hơi nhướng mi, rõ ràng là ngạc nhiên với việc có người chưa từng nói dối.
Nâng lên ly nước chanh đầy ắp, Trần Trản không uống, chỉ nhìn ánh đèn lập loè mà lẩm bẩm như tự hỏi: "Không biết anh ấy có nhận ra tôi không?"
Ai cũng nói những người yêu nhau chỉ cần liếc mắt một cái là có thể lập tức nhận ra đối phương giữa biển người mênh mông.
Lúc đang nói, trông thấy một bóng dáng quen thuộc tiến vào từ cửa.
Trần Trản điệu đà đi tới, lột tả nhuần nhuyễn cho câu hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.
Người đẹp cản lối, không tính là đường đột, Trần Trản chậm rãi nở ra nụ cười, mở một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn: Đến say cùng em, đêm nay em sẽ là của anh.
Ánh mắt Ân Vinh Lan pha thêm nghiền ngẫm, đối với một người xa lạ vừa gặp mặt, mấy giây nhìn chăm chú thêm này đã vi phạm nguyên tắc hành xử của y.
Trần Trản có cảm giác đối phương đã nhìn thấu lớp nguỵ trang của cậu.
Có lẽ ngay giây sau y sẽ đích thân lấy xuống kính râm trên mắt, đầy mặt cưng chiều mà nói: "Em chơi đủ chưa?"
Ân Vinh Lan đúng thật đưa tay ra như dự đoán, nhưng là móc ra mấy trăm đưa cậu: "Tuổi còn trẻ, đừng tự mình sa đoạ."
"..."
Nụ cười Trần Trản hơi lạnh đi, nhanh tay viết một dòng lên giấy: "Sao anh lại giúp tôi?"
Ân Vinh Lan cụp mắt, nhẹ nhàng thở dài nói: "Cô rất giống một người tôi quen."
Cái vẻ yếu đuối toát lên trong vô thức này, không biết còn tưởng y nhắc đến bạn đời quá cố!
Mắt thấy người đã vào thang máy, Trần Trản siết chặt tờ giấy trong tay, mắt loé lên sát ý.
Đi về vị trí cũ, đối mặt với Khương Dĩnh vừa chứng kiến tất cả: "Cô nói xem có phải anh ta cố ý hay không?"
Khương Dĩnh nhất thời không lần được đáp án, với tính khôn khéo của Ân Vinh Lan hẳn sẽ không hoàn toàn không phát hiện gì, mà nếu vừa rồi là diễn thật, đến cả cô cũng không nhìn ra sơ hở.
Trong khoảng lặng ánh mắt Trần Trản càng thêm bất thiện.
Khương Dĩnh cũng không xen vào chuyện riêng của người khác, suy nghĩ Lâm Trì Ngang sao đậu xe lâu đến thế.
Vừa định gọi điện thoại, đã thấy Lâm Trì Ngang cầm chai nước đến đây.
Khương Dĩnh vẫy tay, Lâm Trì Ngang khi thấy Trần Trản hơi giật mình: "Cô đây là..."
Trần Trản bóp giọng nói chuyện, đưa tay ra: "Trần Đăng Đăng."
Lâm Trì Ngang nắm hờ một cái: "Lâm Trì Ngang."
"Allen."
Khương Dĩnh hích nhẹ Lâm Trì Ngang một cái: "Hình như có người gọi anh kìa."
Lúc nói phía sau đã có người đi tới: "Sao gọi cậu mà không nghe?"
Lâm Trì Ngang thấy là bạn học thời du học đã lâu không gặp, giải thích nói: "Gần đây mới đổi tên tiếng Anh... Call me TuTien."
Bầu không khí tựa như đọng lại một chút, người kia cười cứng đờ: "Cậu dí dỏm thật."
Khương Dĩnh bên cạnh quay mặt đi không nhìn cảnh này, hơi thấp giọng dùng lại nguyên văn của Trần Trản hỏi: "Anh nói xem có phải anh ấy cố ý hay không?"
Trần Trản mím mím môi, so sánh với nhau, khi nghĩ đến Ân Vinh Lan đột nhiên cảm thấy có vẻ ưa nhìn hơn hẳn.
---
Lời tác giả:
Bên dưới là tiểu kịch trường vô trách nhiệm:
Ân Vinh Lan: Cô bé này hình như tôi đã gặp ở đâu.
Lâm Trì Ngang: Trần Đăng Đăng? Tên nghe cứ quen quen.
Lời Không Cánh:
Cách để đổi tên mà không bị đồng nghiệp cười vào mặt =))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.