Không phải lỗi do cậu.
Giọng Ân Vinh Lan khi truyền đạt tâm ý này vô cùng chân thành.
Có một khoảnh khắc, Trần Trản đã gần như phải tin câu vừa rồi.
Không muốn để tên người khác chiếm quá nhiều thời gian bên nhau, Ân Vinh Lan lấy đồng hồ khỏi hộp giúp cậu đeo lên tay.
Trần Trản cúi đầu, nhìn vài giây rồi nói: "Lúc trước Lâm Trì Ngang bị bắt cóc, cha anh ta nhờ vào GPS được cài cắm từ trong ra ngoài mà lần theo đến hiện trường."
Ân Vinh Lan có xem qua chương đó, ký ức vẫn chưa phai. Vì Lâm Trì Ngang không thích dẫn theo vệ sĩ, nên gần như món đồ nào của người trong nhà tặng cũng cài chip định vị.
Ngón tay thon dài lướt trên bề mặt đồng hồ, Trần Trản bỗng cười nói: "Không biết trong đây có linh kiện dư thừa nào không?"
Vẻ mặt Ân Vinh Lan không hề có chút biến hoá: "Nào có."
Trần Trản tháo đồng hồ, tay đã đặt lên trên mặt vỏ, ánh mắt Ân Vinh Lan hơi chớp động, nâng ly rượu che khuất nét sâu xa trong con ngươi.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, ngón trỏ bỗng nhiên cong lại, đeo trở về trên tay.
Trần Trản híp mắt cười nói: "Làm sao em lại không tin anh cho được?"
Khi nói mắt sáng quắc như đèn pha, dừng một chút rồi tiếp tục mở miệng: "Cũng như anh sẽ không mổ xẻ bùa hộ mệnh em tặng, đúng không?"
Ân Vinh Lan hơi giật mình, lát sau nói: "Tất nhiên rồi."
Đối diện nhau hơn ba giây, nâng ly chạm nhẹ, nụ cười dịu dàng ấm áp.
Bầu không khí vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nam-phu-pha-san/503747/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.